Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giận con

2014-10-31 00:34

Tác giả:


Blog Family - Trong những ngày Tết khách đến chơi thường thấy ông cụ ngồi trầm ngâm tư lự trong góc nhà. Mắt ông đau đáu nhìn về nơi nào chẳng rõ. Đôi mắt nhăn nheo nhoèn gỉ. Nếu nhìn kĩ, trong mắt ông tấm màng mờ đục đã kéo trọn màn.

***

Giận con, ông gói ghém đồ đạc cùng một xấp tiền dành dụm tuổi già cùng bà bỏ nhà đi.

Bà năm nay đã sáu mươi hai, chồng bà mất sớm, để lại cho bà một đứa con trai. Công bà nuôi nó đằng đẵng hai mươi mấy năm trời, chưa kịp báo hiếu cho mẹ, nó lăn ra chết. Bà ở vậy không đi bước nữa. Bà những tưởng đã thôi không còn mong muốn có một người để dựa dẫm lúc trái gió trở trời. Ai ngờ thế nào, bà gặp ông.

Ông góa vợ, một mình gây dựng nên cơ ngơi cho ba người con. Một đời lăn lộn vì con, ông quên mất mình cũng cần một người vợ lo bát cháo nóng những lúc ốm đau. Khi nhận ra thì ông đã ngoài bảy mươi, cháu nội cháu ngoại lắt nhắt.

Ông cùng bà ra đi. Ông bà lúc dạt chợ đêm, lúc ở nhờ căn nhà trọ xập xệ góc chợ rau. Ông nhặt đồng nát chai lọ người ta bỏ đi, bà buôn đầu chợ bán cuối chợ mớ rau, vài cân hoa quả. Dọc đường phiêu bạt, tiền dành dụm cũng hết.

Bà không chịu được kham khổ mãi, ốm đau liên miên, tiền thuốc thang vì thế càng nhiều lên. Đến gần Tết, người chủ nhà trọ đuổi ông bà đi vì nợ tiền phòng mấy tháng trước chưa trả, thêm việc hắn lo bà không qua nổi, nhỡ có vấn đề gì, năm hết Tết đến xui xẻo cả năm.

giận con

Ngày hai mươi bảy Tết. Ông đưa bà ra gầm cầu vượt gần đó tá túc. Hà Nội mưa phùn bay lắc rắc. Người người nhà nhà hồ hởi đi sắm Tết. Không ai để ý tới hai ông bà già ngồi co ro trong góc gầm cầu vượt.

Ông quấn bà trong hai lớp chăn bông cũ, sợ bà ngấm lạnh lại ho thêm.

- Bà ăn tí mì tôm nhé!

Bà lắc đầu. Ông cho tôi ngụm nước, tôi khát quá.

Ông lập cập đưa ca nước cho bà. Bà đỡ lấy, nhấp một ngụm rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Ông nhìn trời mưa. Mưa như thế này, bỏ bà ở đây đi nhặt đồng nát cũng không đành, mà không đi thì không đủ tiền mua cơm mấy ngày tiếp chứ đừng nói là mua thuốc cho bà.

Ngày hai tám Tết, bệnh bà trở nặng. Ông luống cuống. Ông nhìn bà. Ông pha nửa gói mì tôm còn lại từ hôm qua vào cái ca nhôm. Ông chế thêm nước từ cái phích. Nước không đủ nóng nên sợi mì không nở, lợn cợn nửa sống nửa chín. Bà thương ông nên cũng gắng gượng nuốt được mấy miếng nhỏ rồi thôi.

Ông lo. Ông thở dài. Cái buồn kéo lên tâm trí ông như tấm màng mờ đục kéo qua con mắt tuổi già. Đưa bà đi, những tưởng sẽ bù đắp được những thiệt thòi mà đời bà phải chịu. Ông đâu ngờ bây giờ lại ra hoàn cảnh này.

Ngày hai chín Tết. Có một người đi đường nhìn thấy hai ông bà nằm còng queo thoi thóp dưới gầm cầu vượt. Báo chí đưa tin tới tấp. Hàng xóm láng giềng đọc được tin kéo sang nhà lũ con của ông. Cô con gái út phân bua với đám phóng viên:

- Khổ lắm, ông già rồi lẩm cẩm. Mấy anh em chúng tôi không chấp nhận bà Lương. Chúng tôi chỉ có nghĩa vụ nuôi bố chúng tôi thôi. Chứ bà ấy có máu mủ gì. Mà bố tôi tự bỏ nhà đi đấy chứ.

Sự vụ rùm beng lên. Công an phường đưa ông bà vào viện dưỡng lão. Sau đó không hiểu đám con cháu ông nghĩ thế nào. Lên viện dưỡng lão đón ông về. Bà được chuyển sang viện dưỡng lão khác vì bà không con không cháu, ai nhận nuôi?

Trong những ngày Tết khách đến chơi thường thấy ông cụ ngồi trầm ngâm tư lự trong góc nhà. Mắt ông đau đáu nhìn về nơi nào chẳng rõ. Đôi mắt nhăn nheo nhoèn gỉ. Nếu nhìn kĩ, trong mắt ông tấm màng mờ đục đã kéo trọn màn.
  •  Hà Lê


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác, bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email duy nhất blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - blogradio.vn

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top