Đừng ích kỷ bỏ lỡ thanh xuân
2018-11-22 01:20
Tác giả:
Nhà tôi ở trong một làng quê khá thanh bình, có cánh đồng bát ngát, có lũy tre làng, có chăn trâu cắt cỏ và những trò chơi dân gian. Nhưng tuổi thơ tôi không có nhiều kỉ niệm gắn bó với những thứ ấy cho lắm. Bởi khá nhiều lý do mà nhà tôi chưa từng chuyển đi nơi khác nhưng tôi thì lại chuyển rất nhiều trường. Như một mầm cây yếu ớt gió thổi hướng nào tôi nghiêng hướng ấy. Đến năm tôi lên lớp 10 bố tôi bỗng xuất hiện, đó là một người bố hoàn toàn xa lạ đối với tôi và tôi cũng là đứa con hoàn toàn xa lạ với bố, trong tâm trí của ông tôi chỉ là đứa nhỏ 4 tuổi được bố đưa đi nhà trẻ mỗi ngày, còn trong tâm trí của tôi bố chính là người không bao giờ xuất hiện ở cổng trường mỗi khi tôi tan học lúc nhỏ. Lúc bố trở về tôi đã khác xa so với con gái trong bố còn tôi đã quá lớn để được nũng nịu, chơi đùa với bố như bao đứa trẻ khác.
Năm đó bố đón tôi về nhà không nhờ các bác bá nuôi nữa. Một nhà 4 người chúng tôi sống với nhau, đó là điều tôi luôn ao ước từ nhỏ vì dù sống với bất kì gia đình nào, dù được chăm sóc chu đáo đến đâu tôi vẫn có cảm giác lạc lõng trong ngôi nhà ấy. Trong khi tôi cố gắng hòa nhập ở ngôi nhà của mình thì bố tôi lại khác. Bố đã quen với cuộc sống ở châu Âu hiện đại, bố không quen một gia đình nhỏ trong một làng quê nghèo. Bố đầu tư chỗ nào cũng thua lỗ, làm gì cũng hỏng, không quen việc cấy cầy chỉ xuất ngày họp mặt bạn bè ngày xưa chè chén. Cộng thêm sự lạnh nhạt của hai anh em tôi bố càng chán nản đâm ra nóng tính, rượu say, chửi bới, đập phá. Khoảng thời gian đó đối với tôi thật nặng nề. Tôi cứ thế lớn lên giống như một cô gái quê ngoan ngoãn nhưng trong lòng luôn nổi loạn và luôn cãi vã với ba mình.
Xuất những năm học cấp 3 tôi luôn sống như một con robot được lập trình sẵn, ngoài lao đầu vào học ra tôi không kiếm thêm cho mình một việc gì khác. Không đi chơi với bạn bè, không qua nhà cô dì chú bác chơi, không nói chuyện tâm sự với ai. Sống như một cái bóng việc làm thường xuyên là tránh mặt mọi người, việc thích thú nhất là được ở một mình. Đó có lẽ là những ngày tháng chông chênh nhất của tuổi trẻ và càng khó khăn hơn khi sinh ra tôi đã là một người hướng nội, hình ảnh cãi vã đập phá của bố luôn ám ảnh tâm trí làm cho tôi và gia đình càng cãi càng xa.
Tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học, đối với tôi đó như một sự giải thoát. Tôi luôn khát khao được chạy trốn bởi vậy khi đi học tôi rất ít về nhà, thậm chí nghỉ hè tôi cũng đi tìm một công việc làm thêm và ở lại thành phố. Tôi chỉ gọi điện về nhà mỗi khi phải đóng tiền và nhận số tiền bố mẹ gửi như một nghĩa vụ là họ phải nuôi tôi.
Năm hai đại học tôi nhận được học bổng đi du học Isreal, không hỏi ý kiến, không bàn tính với gia đình. Tôi nhất quyết đi, đi liền 5 năm không về thăm nhà một lần. Một năm cũng gọi về chưa được đến 10 cuộc điện thoại.
Sau khi về nước tôi ở lại thành phố làm việc, tôi lao đầu vào làm việc kiếm tiền rồi gửi về nhà như trả nợ. Bản thân tôi lúc ấy cũng không hề nhận thức được mình đã sai ở đâu và bắt đầu từ khi nào.
Thế rồi một hôm tôi làm hỏng việc nhưng lại ngang bướng cãi vã với sếp rồi tự mình nghỉ việc, tôi giam mình trong phòng trọ đến ngày thứ 8 thì nhận được lá thư tay của anh trai: “Em gái, em đã từng thử một lần cảm nhận tình yêu bố mẹ dành cho em chưa? Rất nhiều đấy. Nếu em để ý hơn một chút em sẽ thấy anh luôn tin tưởng em nhưng tin vô điều kiện phải là bố. Có thể cách của bố hơi khác nhưng nó xuất phát từ trái tim bố. Anh muốn nhắc nhở em rằng hãy quan tâm nhiều hơn đến gia đình trước khi quá muộn. Gái có biết không nếu em nhìn kĩ sẽ thấy khóe mắt mẹ nhiều vết nhăn hơn mỗi ngày. Và nếu em ôm bố em sẽ thấy vai bố nhỏ hơn trước, vòng tay bố cũng nhỏ hơn trước, tóc bố cũng bạc đi rồi. Gia đình không gắn kết bằng tiền bạc mà nó được xây dựng bằng tình yêu và lòng bao dung. Đừng đóng vai một khách trọ trong chính gia đình của mình em à, em còn trẻ cố gắng một chút không mệt nhưng bố mẹ chờ một ngày giống như trăm năm”.
Tôi òa khóc nức nở, với độ tuổi này từ thất nghiệp quá nặng nề, nó xoáy sâu vào cả tim gan lẫn trí óc. Nặng nề vừa muốn đi vừa muốn dừng. Muốn đi tiếp ước mơ đang ấp ủ, muốn dừng lại tìm chốn dung thân. Ngoảng nhìn lại bản thân ngoài những thứ bố mẹ cho ra thì là tay trắng. Tự nhiên tôi thấy hối hận vì những năm tháng đã đi qua.
Tôi trở về nhà thấy bố đang nằm bệnh trên giường, rượu đã tàn phá cơ thể bố hay chính tôi - đứa con gái ích kỷ chỉ nhìn thấy lỗi sai của người khác mà không thấy sai lầm của bản thân mình. Tôi khóc và xin lỗi bố, bố ôm tôi và nói: “Trở thành người như thế nào là quyền của con, con là người duy nhất có quyền quyết định cuộc đời mình. Bố mẹ yêu con không phải vì con tài giỏi hay xinh đẹp, bố mẹ yêu con vì con là con của bố mẹ. Không sao đâu.”
Tôi nhận ra rằng những rắc rối mình đang nhận phải là do chính mình gây nên, thời gian qua tôi đã lãng quên đi những nguyên tắc cơ bản của cuộc sống, mải mê chìm đắm vào sự bướng bỉnh và ích kỷ của bản thân khiến cho Thanh xuân của mình trôi qua không chút ý nghĩa. Tôi đã bỏ quên giá trị cốt lõi của cuộc sống đó là gia đình.
Thanh xuân đã dạy tôi một bài học về cái giá của sự ích kỷ. Mong rằng đừng ai giống tôi vì ích kỷ mà bỡ lỡ thanh xuân, bỏ lỡ gia đình, bỏ lỡ cả bản thân.
© Dương Yến Xuân – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu