Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!
2020-06-09 01:27
Tác giả:
Nhi Phạm
blogradio.vn - Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.
***
Đứng trước gương, một lần nữa, tôi tự hỏi tôi là ai? Nước mắt mờ nhòe và tôi chẳng dám nhìn vào gương nữa. Vì đó không phải là tôi. Một con người yếu đuối trước những khó khăn của cuộc sống và luôn sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào. Một tháng qua, tôi đã trải qua khoảng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời tôi. Tôi đã đối diện với thất bại lần đầu tiên trong cuộc đời. Trước đây, tôi cứ tin rằng những gì mình nỗ lực sẽ được đáp trả. Sự kì vọng khiến tôi chỉ chăm chú vào con đường ước mơ ấy mà chẳng còn bận tâm đến những thứ xung quanh nữa. Và sau tất cả, tôi đã nhận ra rằng “Không nhất thiết phải là thành công mà chính là những trải nghiệm mà tôi học được. Đó có thể là sự trả giá nhưng không có gì là lãng phí. Lãng phí là khi tôi từ bỏ nó”.
Một tháng trước, tôi vô tình thấy một người bạn mình cầm trên tay một cuốn sách, lòng tôi lại nhớ lại thuở mình đang đọc cuốn sách đó - Nhà giả kim của Paulo Coelho. Một cảm giác rạo rực, say mê như bị cuốn vào dòng suy nghĩ của chàng Santiago và cuộc hành trình của chàng nhân vật chính. Tôi bỗng nhớ tôi của ba năm trước hí hửng đang cầm quyển sách ấy trên tay và đọc nó trước kia vây. Lâu rồi tôi không cảm thấy vậy.
Tôi liền về nhà lục lại tủ sách cũ. Nó ở trong một góc tủ , bụi phủ mờ mà tôi mò mãi mới lấy được. Một màu cam quen thuộc đem theo cả màu cam kí ức cuồn cuộn trở về. Màu cam của tuổi trẻ nồng nhiệt mà tôi đã ấp ủ bao ước mơ. Mở trang sách, tôi ngắm nghía lại dòng chữ nắn nót “Quyển Sách này của: Phạm Quỳnh Nhi” và những lời ước hẹn “ Hứa với tớ! Không bao giờ được bỏ cuộc! Nhớ đấy. Kí năm 2016”.
Nước mắt tôi chảy dài và tôi cảm thấy xấu hổ với tôi của quá khứ. Tôi 16 tuổi đã từng mạnh mẽ như thế nhưng tôi của ba năm sau lại gục ngã trước những bước đi chập chững vào trường đời. Nén lại dòng cảm xúc, tôi nâng niu và lật từ từ những trang sách, mê man đến từng dòng chữ cuối cùng. Tôi nhìn thấy bóng dáng bản thân tôi trong chàng Santiago với những mộng mơ. Một hành trình của chàng trai chăn cừu hoài bão về những chuyến phiêu lưu định mệnh từ giấc mơ trở thành đời thực trong chuyến đi tìm kho báu truyền thuyết. Một hành trình của cô gái 18 tuổi mộng mơ về một cuộc sống tự do kì diệu “Xách ba lô lên và đi” (Huyền Chip) dài ba năm đang tìm đến hồi kết. Hai con người gặp gỡ giữa hai thế giới nhưng cùng một hướng đi. Tôi du hành cùng chàng đến cuối hành trình và chàng đã in dấu trên sa mạc cát thênh thang ấy một niềm tin, một hi vọng và cả một ước mơ. “Người nào sống trọn đời của mình, người đó biết tất cả những gì cần biết. Chỉ có một điều khiến không thể nào đạt được ước mơ: đó là sợ sẽ thất bại”.
Đó phải chăng là lý do mà chàng Santiago vẫn kiên trì theo đuổi giấc mơ? Rõ ràng, sẽ chẳng có gì đảm bảo với chàng trai rằng một kho báu sẽ thực sự tồn tại đợi chàng đến lấy. Bởi đó chỉ là giấc mơ của chàng mà thôi, chỉ là những lời đồn đại truyền thuyết từ xa xưa mà chẳng ai dám chắc. Từ bỏ tất cả những gì mình có và đổi lấy một thứ đầy sự thách thức và rủi ro có phải là sự đánh đổi nên có? Nhưng quy luật cuộc sống vốn dĩ là thế. Là những khó khăn bất ngờ ập đến ngoài dự đoán khiến con người chẳng thể bước trên thảm hoa hồng mộng mơ. Là sự đánh đổi nhưng không có nghĩa là thành công. Nhưng tôi đảm bảo những gì mà bạn đã, đang và sẽ trải qua chính là trải nghiệm quý giá. Điều quan trọng không phải là thành tích mà bạn đạt được mà chính là sự học hỏi, đánh giá từ những kinh nghiệm mình đã trải qua. Thành công không phải là một quả táo chín mà bạn có thể hái lập tức. Trải qua những mùa đổi lá, thay hoa, quả chín bạn mới có thể gặt hái được nó.
Tôi đã có một ước mơ. Tôi đã biết vận mệnh của đời mình. Vậy tại sao tôi lại phải bỏ cuộc? Dành ra một năm trong tám mươi năm cuộc đời để theo đuổi ước mơ liệu có gọi là lãng phí? Trước đây, tôi luôn so sánh với người khác rằng tôi sẽ bước chậm hơn người khác một năm hay hai năm và tôi sợ hãi. Nhưng tôi nhận ra rằng, thời gian của mỗi con người là khác nhau. Lãng phí là khi tôi dành 60 năm còn lại để hối tiếc về tuổi trẻ đã từ bỏ quá sớm để hiện thực hóa ước mơ. Tôi sẽ như chàng Santiago bay đến “những chân trời có người bay” (Lê Đạt). Như chàng đã từng nói “Hãy cứ nhớ rằng ở bất cứ nơi đâu, cậu tìm thấy trái tim mình thì cũng sẽ tìm thấy kho báu ở đó”.
Đứng trước gương, một lần nữa, tôi đã biết tôi là ai. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt còn ướt trên khóe mắt. Chuyến phiêu lưu cùng chàng Santiago đã cho tôi phiêu lưu trong thế giới nội tâm của chính mình. Tôi nhoẻn miệng cười với tôi trong chính chiếc gương. Tôi nhìn thấy con đường sáng lạn tương lai phía trước. Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.
Tái bút: Tôi – Phạm Quỳnh Nhi – Nhà giả kim của chính cuộc đời tôi.
Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!
© Nhi Phạm – blogradio.vn
Xem thêm:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.




