Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!

2020-06-09 01:27

Tác giả: Nhi Phạm


blogradio.vn - Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.

***

Đứng trước gương, một lần nữa, tôi tự hỏi tôi là ai? Nước mắt mờ nhòe và tôi chẳng dám nhìn vào gương nữa. Vì đó không phải là tôi. Một con người yếu đuối trước những khó khăn của cuộc sống và luôn sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào. Một tháng qua, tôi đã trải qua khoảng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời tôi. Tôi đã đối diện với thất bại lần đầu tiên trong cuộc đời. Trước đây, tôi cứ tin rằng những gì mình nỗ lực sẽ được đáp trả. Sự kì vọng khiến tôi chỉ chăm chú vào con đường ước mơ ấy mà chẳng còn bận tâm đến những thứ xung quanh nữa. Và sau tất cả, tôi đã nhận ra rằng “Không nhất thiết phải là thành công mà chính là những trải nghiệm mà tôi học được. Đó có thể là sự trả giá nhưng không có gì là lãng phí. Lãng phí là khi tôi từ bỏ nó”.

nha-gia-kim

Một tháng trước, tôi vô tình thấy một người bạn mình cầm trên tay một cuốn sách, lòng tôi lại nhớ lại thuở mình đang đọc cuốn sách đó - Nhà giả kim của Paulo Coelho. Một cảm giác rạo rực, say mê như bị cuốn vào dòng suy nghĩ của chàng Santiago và cuộc hành trình của chàng nhân vật chính. Tôi bỗng nhớ tôi của ba năm trước hí hửng đang cầm quyển sách ấy trên tay và đọc nó trước kia vây. Lâu rồi tôi không cảm thấy vậy.

Tôi liền về nhà lục lại tủ sách cũ. Nó ở trong một góc tủ , bụi phủ mờ mà tôi mò mãi mới lấy được. Một màu cam quen thuộc đem theo cả màu cam kí ức cuồn cuộn trở về. Màu cam của tuổi trẻ nồng nhiệt mà tôi đã ấp ủ bao ước mơ. Mở trang sách, tôi ngắm nghía lại dòng chữ nắn nót “Quyển Sách này của: Phạm Quỳnh Nhi” và những lời ước hẹn “ Hứa với tớ! Không bao giờ được bỏ cuộc! Nhớ đấy. Kí năm 2016”.

nha-gia-kim-2

Nước mắt tôi chảy dài và tôi cảm thấy xấu hổ với tôi của quá khứ. Tôi 16 tuổi đã từng mạnh mẽ như thế nhưng tôi của ba năm sau lại gục ngã trước những bước đi chập chững vào trường đời. Nén lại dòng cảm xúc, tôi nâng niu và lật từ từ những trang sách, mê man đến từng dòng chữ cuối cùng. Tôi nhìn thấy bóng dáng bản thân tôi trong chàng Santiago với những mộng mơ. Một hành trình của chàng trai chăn cừu hoài bão về những chuyến phiêu lưu định mệnh từ giấc mơ trở thành đời thực trong chuyến đi tìm kho báu truyền thuyết. Một hành trình của cô gái 18 tuổi mộng mơ về một cuộc sống tự do kì diệu “Xách ba lô lên và đi” (Huyền Chip) dài ba năm đang tìm đến hồi kết. Hai con người gặp gỡ giữa hai thế giới nhưng cùng một hướng đi. Tôi du hành cùng chàng đến cuối hành trình và chàng đã in dấu trên sa mạc cát thênh thang ấy một niềm tin, một hi vọng và cả một ước mơ. “Người nào sống trọn đời của mình, người đó biết tất cả những gì cần biết. Chỉ có một điều khiến không thể nào đạt được ước mơ: đó là sợ sẽ thất bại”.

hanh-trinh

Đó phải chăng là lý do mà chàng Santiago vẫn kiên trì theo đuổi giấc mơ? Rõ ràng, sẽ chẳng có gì đảm bảo với chàng trai rằng một kho báu sẽ thực sự tồn tại đợi chàng đến lấy. Bởi đó chỉ là giấc mơ của chàng mà thôi, chỉ là những lời đồn đại truyền thuyết từ xa xưa mà chẳng ai dám chắc. Từ bỏ tất cả những gì mình có và đổi lấy một thứ đầy sự thách thức và rủi ro có phải là sự đánh đổi nên có? Nhưng quy luật cuộc sống vốn dĩ là thế. Là những khó khăn bất ngờ ập đến ngoài dự đoán khiến con người chẳng thể bước trên thảm hoa hồng mộng mơ. Là sự đánh đổi nhưng không có nghĩa là thành công. Nhưng tôi đảm bảo những gì mà bạn đã, đang và sẽ trải qua chính là trải nghiệm quý giá. Điều quan trọng không phải là thành tích mà bạn đạt được mà chính là sự học hỏi, đánh giá từ những kinh nghiệm mình đã trải qua. Thành công không phải là một quả táo chín mà bạn có thể hái lập tức. Trải qua những mùa đổi lá, thay hoa, quả chín bạn mới có thể gặt hái được nó.

Tôi đã có một ước mơ. Tôi đã biết vận mệnh của đời mình. Vậy tại sao tôi lại phải bỏ cuộc? Dành ra một năm trong tám mươi năm cuộc đời để theo đuổi ước mơ liệu có gọi là lãng phí? Trước đây, tôi luôn so sánh với người khác rằng tôi sẽ bước chậm hơn người khác một năm hay hai năm và tôi sợ hãi. Nhưng tôi nhận ra rằng, thời gian của mỗi con người là khác nhau. Lãng phí là khi tôi dành 60 năm còn lại để hối tiếc về tuổi trẻ đã từ bỏ quá sớm để hiện thực hóa ước mơ. Tôi sẽ như chàng Santiago bay đến “những chân trời có người bay” (Lê Đạt). Như chàng đã từng nói “Hãy cứ nhớ rằng ở bất cứ nơi đâu, cậu tìm thấy trái tim mình thì cũng sẽ tìm thấy kho báu ở đó”.

soi-guong

Đứng trước gương, một lần nữa, tôi đã biết tôi là ai. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt còn ướt trên khóe mắt. Chuyến phiêu lưu cùng chàng Santiago đã cho tôi phiêu lưu trong thế giới nội tâm của chính mình. Tôi nhoẻn miệng cười với tôi trong chính chiếc gương. Tôi nhìn thấy con đường sáng lạn tương lai phía trước. Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.

Tái bút: Tôi – Phạm Quỳnh Nhi – Nhà giả kim của chính cuộc đời tôi.

Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!

© Nhi Phạm – blogradio.vn

Xem thêm:

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Nhi Phạm

The life is a fair trade

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top