Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!
2020-06-09 01:27
Tác giả:
Nhi Phạm
blogradio.vn - Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.
***
Đứng trước gương, một lần nữa, tôi tự hỏi tôi là ai? Nước mắt mờ nhòe và tôi chẳng dám nhìn vào gương nữa. Vì đó không phải là tôi. Một con người yếu đuối trước những khó khăn của cuộc sống và luôn sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào. Một tháng qua, tôi đã trải qua khoảng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời tôi. Tôi đã đối diện với thất bại lần đầu tiên trong cuộc đời. Trước đây, tôi cứ tin rằng những gì mình nỗ lực sẽ được đáp trả. Sự kì vọng khiến tôi chỉ chăm chú vào con đường ước mơ ấy mà chẳng còn bận tâm đến những thứ xung quanh nữa. Và sau tất cả, tôi đã nhận ra rằng “Không nhất thiết phải là thành công mà chính là những trải nghiệm mà tôi học được. Đó có thể là sự trả giá nhưng không có gì là lãng phí. Lãng phí là khi tôi từ bỏ nó”.
Một tháng trước, tôi vô tình thấy một người bạn mình cầm trên tay một cuốn sách, lòng tôi lại nhớ lại thuở mình đang đọc cuốn sách đó - Nhà giả kim của Paulo Coelho. Một cảm giác rạo rực, say mê như bị cuốn vào dòng suy nghĩ của chàng Santiago và cuộc hành trình của chàng nhân vật chính. Tôi bỗng nhớ tôi của ba năm trước hí hửng đang cầm quyển sách ấy trên tay và đọc nó trước kia vây. Lâu rồi tôi không cảm thấy vậy.
Tôi liền về nhà lục lại tủ sách cũ. Nó ở trong một góc tủ , bụi phủ mờ mà tôi mò mãi mới lấy được. Một màu cam quen thuộc đem theo cả màu cam kí ức cuồn cuộn trở về. Màu cam của tuổi trẻ nồng nhiệt mà tôi đã ấp ủ bao ước mơ. Mở trang sách, tôi ngắm nghía lại dòng chữ nắn nót “Quyển Sách này của: Phạm Quỳnh Nhi” và những lời ước hẹn “ Hứa với tớ! Không bao giờ được bỏ cuộc! Nhớ đấy. Kí năm 2016”.
Nước mắt tôi chảy dài và tôi cảm thấy xấu hổ với tôi của quá khứ. Tôi 16 tuổi đã từng mạnh mẽ như thế nhưng tôi của ba năm sau lại gục ngã trước những bước đi chập chững vào trường đời. Nén lại dòng cảm xúc, tôi nâng niu và lật từ từ những trang sách, mê man đến từng dòng chữ cuối cùng. Tôi nhìn thấy bóng dáng bản thân tôi trong chàng Santiago với những mộng mơ. Một hành trình của chàng trai chăn cừu hoài bão về những chuyến phiêu lưu định mệnh từ giấc mơ trở thành đời thực trong chuyến đi tìm kho báu truyền thuyết. Một hành trình của cô gái 18 tuổi mộng mơ về một cuộc sống tự do kì diệu “Xách ba lô lên và đi” (Huyền Chip) dài ba năm đang tìm đến hồi kết. Hai con người gặp gỡ giữa hai thế giới nhưng cùng một hướng đi. Tôi du hành cùng chàng đến cuối hành trình và chàng đã in dấu trên sa mạc cát thênh thang ấy một niềm tin, một hi vọng và cả một ước mơ. “Người nào sống trọn đời của mình, người đó biết tất cả những gì cần biết. Chỉ có một điều khiến không thể nào đạt được ước mơ: đó là sợ sẽ thất bại”.
Đó phải chăng là lý do mà chàng Santiago vẫn kiên trì theo đuổi giấc mơ? Rõ ràng, sẽ chẳng có gì đảm bảo với chàng trai rằng một kho báu sẽ thực sự tồn tại đợi chàng đến lấy. Bởi đó chỉ là giấc mơ của chàng mà thôi, chỉ là những lời đồn đại truyền thuyết từ xa xưa mà chẳng ai dám chắc. Từ bỏ tất cả những gì mình có và đổi lấy một thứ đầy sự thách thức và rủi ro có phải là sự đánh đổi nên có? Nhưng quy luật cuộc sống vốn dĩ là thế. Là những khó khăn bất ngờ ập đến ngoài dự đoán khiến con người chẳng thể bước trên thảm hoa hồng mộng mơ. Là sự đánh đổi nhưng không có nghĩa là thành công. Nhưng tôi đảm bảo những gì mà bạn đã, đang và sẽ trải qua chính là trải nghiệm quý giá. Điều quan trọng không phải là thành tích mà bạn đạt được mà chính là sự học hỏi, đánh giá từ những kinh nghiệm mình đã trải qua. Thành công không phải là một quả táo chín mà bạn có thể hái lập tức. Trải qua những mùa đổi lá, thay hoa, quả chín bạn mới có thể gặt hái được nó.
Tôi đã có một ước mơ. Tôi đã biết vận mệnh của đời mình. Vậy tại sao tôi lại phải bỏ cuộc? Dành ra một năm trong tám mươi năm cuộc đời để theo đuổi ước mơ liệu có gọi là lãng phí? Trước đây, tôi luôn so sánh với người khác rằng tôi sẽ bước chậm hơn người khác một năm hay hai năm và tôi sợ hãi. Nhưng tôi nhận ra rằng, thời gian của mỗi con người là khác nhau. Lãng phí là khi tôi dành 60 năm còn lại để hối tiếc về tuổi trẻ đã từ bỏ quá sớm để hiện thực hóa ước mơ. Tôi sẽ như chàng Santiago bay đến “những chân trời có người bay” (Lê Đạt). Như chàng đã từng nói “Hãy cứ nhớ rằng ở bất cứ nơi đâu, cậu tìm thấy trái tim mình thì cũng sẽ tìm thấy kho báu ở đó”.
Đứng trước gương, một lần nữa, tôi đã biết tôi là ai. Tôi vội lau đi những giọt nước mắt còn ướt trên khóe mắt. Chuyến phiêu lưu cùng chàng Santiago đã cho tôi phiêu lưu trong thế giới nội tâm của chính mình. Tôi nhoẻn miệng cười với tôi trong chính chiếc gương. Tôi nhìn thấy con đường sáng lạn tương lai phía trước. Tôi hứa hôm nay sẽ dành tặng cho chính tôi một cốc trà nhâm nhi để sẵn sàng bắt đầu hành trình của tôi một lần nữa. Đây không phải là hành trình bình thường mà là hành trình tìm kho báu truyền thuyết riêng biệt của chính cuộc đời tôi.
Tái bút: Tôi – Phạm Quỳnh Nhi – Nhà giả kim của chính cuộc đời tôi.
Đừng gục ngã, Giả Kim ơi!
© Nhi Phạm – blogradio.vn
Xem thêm:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.




