Đi suốt bốn mùa anh vẫn viết 'Điều anh cần duy nhất chỉ là em'
2018-09-26 01:40
Tác giả:
Một ngày hạ, ta lang thang quanh phố phường. Tự an ủi mình, tự chối bỏ nỗi cô đơn trong những tiếng xe cộ tấp nập, tiếng người cười nói rộn ràng. Vậy mà khi bắt gặp những cặp đôi nắm chặt tay nhau trên đường, lòng ta bỗng hẫng đi vài nhịp. Hững hờ giơ tay trống rống mới thấy rằng cuối cùng cũng chẳng thể trốn nỗi cô đơn ở nơi phố thị ồn ào này...

Đông đến, mùa của cô đơn, của nỗi nhớ và của những nỗi đau dài âm ỉ. Khi từng cơn gió hun hút thổi mang theo cái lạnh ùa vào lòng mới thật những ngày này thật cô đơn.
Thì ra người ta ai cũng cần một bàn tay để nắm...
Thì ra ai cũng cần một bờ vai để có thể dựa vào những khi mỏi mệt...
Thì ra ai cũng cần một người để sẻ chia, để an ủi nơi đáy tim cô quạnh không gì đong đếm nổi. Một người mà có thể đón nhận được cái phần bản ngã thật của ta và lớn hơn thế là nỗi cô đơn không phải lúc nào cũng dễ mở lòng.
Nhiều người vẫn nói rằng Hà Nội đẹp nhất là những ngày mùa thu. Khi nắng không còn gay gắt chói chang như ngày hè, khi gió không quá lạnh lẽo như ngày đông và cũng là khi lòng người không quá cô đơn. Thế nhưng với anh, những ngày có em luôn là những ngày đẹp nhất.
Điều anh cần duy nhất chỉ là em sẽ là nơi để ta nhìn lại mình sau những tháng ngày cố gắng quật ngã nỗi cô đơn. Nơi ta thấy mình đã từng trống trải, chênh vênh như thế nào trong những tháng ngày thanh xuân.
Điều anh cần duy nhất chỉ là em là tuyển tập truyện ngắn mới nhất của Blog Radio phối hợp cùng Công ty Văn hóa và truyền thông AZ. Cuốn sách là những tâm sự, những chia sẻ gần gũi, chân thực về cuộc sống, tình yêu và câu chuyện mang tên "duyên phận" từ các tác giả trẻ của blogradio.vn.
Được phát hành toàn quốc từ tháng 9/2018, BBT Blog Radio hy vọng Điều anh cần duy nhất chỉ là em sẽ là món quà đặc biệt thay lời yêu thương dành cho một những ngày đặc biệt!
Cô đơn đủ rồi, đã đến lúc cần một người để chia sẻ yêu thương rồi, phải không?
blogradio.vn trân trọng giới thiệu.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...