Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đèn Trung thu của con

2023-09-09 02:55

Tác giả: Lê Na


blogradio.vn - Năm nay, con có quà đèn Trung thu sớm. Thực ra, cũng chẳng phải vì một lý do hay ho, thú vị gì. Đêm qua, con đau răng quá, cứ thút thít mãi, không ngủ được.

***

 

Sáng ra mẹ tức tốc đưa con đi nha sĩ. Nhìn con nhỏ bé nằm trên chiếc ghế phòng nha, thấy thương quá. Con cũng ngoan lắm, nằm im không khóc, nhưng vẫn hơi nhát, không dám há to miệng, còn cái lưỡi thì cứ khua loạn xạ làm cô bác sĩ không làm sao mà chữa cho con được. Thế là cô bác sĩ và các cô phụ tá phải xúm vào dỗ dành ngon ngọt “Bé ngoan, há to miệng ra nè, để im cái lưỡi nè, làm xong mình xuống lấy lồng đèn chơi nhen”. Con cũng cố gắng hợp tác vì mục tiêu lồng đèn, nhưng mà thủ thuật trám răng cũng đâu có đơn giản và nhanh chóng lắm đâu. Phải làm vệ sinh răng miệng thật cẩn thận với cái mũi khoan cứ chọt chọt cái răng hoài nè, hút nước trong miệng ra nè, chẳng dễ chịu chút nào, cái lưỡi không dừng được lại cứ ngọ nguậy.

Các cô phụ tá lại thúc giục “Cố lên cố lên nè, cố lên cho xong chứ không các bạn khác lấy hết lồng đèn giờ”. Con lại cố gắng chịu đựng, các cô phụ tá thấy cũng tội nghiệp con phì cười khúc khích. “Có cái lồng đèn mà dụ người ta hoài ha, tưởng có lồng đèn thì làm gì người ta thì làm sao, tui hổng thèm nữa à”.

Rốt cuộc rồi cũng xong. Con được tặng một chiếc lồng đèn thật xinh, vui cười hớn hở. Hôm nay chính là ngày đầu tiên phòng khám tặng quà lồng đèn cho khách hàng nhí, và con là em bé đầu tiên được “đập hộp” lồng đèn. Kể cũng khéo chọn ngày để đau răng nhỉ.

Các cô ở phòng khám nhiệt tình giúp con mở hộp, móc tay cầm vào lồng đèn, rồi hướng dẫn bật đèn. Mẹ hơi hoảng, hỏi con:

“Có nhạc không?”

“Không, chỉ có đèn thôi”.

“Phù, may quá”.

Sở dĩ mẹ hỏi vậy vì vẫn bị ám ảnh với cái lồng đèn năm hai tuổi của con. Năm đó, khu chung cư tổ chức Trung thu cho các con thật vui, có biểu diễn văn nghệ, có múa lân thùng thùng nữa. Mỗi bé còn được tặng một cái đèn trung thu thật đẹp, có đèn lấp lánh, lại có nhạc “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh”.

Con chơi với cái đèn cả mấy tuần sau, mỗi lần bật lên là đèn và nhạc cùng bật “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh”, “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh” làm mẹ muốn điên cái đầu. Ôi trời ơi, mùa Trung Thu nào cũng thế này chắc mẹ chết mất.

Nhưng mà mùa Trung thu năm sau, lúc con 3 tuổi, thì cho dù mẹ có muốn điên đầu cũng không có cơ hội, vì khi đó dịch Covid còn đang bùng phát căng thẳng, toàn thành phố vẫn trong tình trạng cách ly. Trung thu tất nhiên là không tổ chức được, mẹ cũng chẳng thể sắm được đèn Trung Thu cho con. Thương con quá, nghĩ hối hận, giá mình chịu đau đầu chút nhưng con vui là được. Không khí chung khi ấy thật trầm lắng, tâm trạng của mẹ cũng thật buồn, nghĩ thôi thì Trung thu năm nay coi như không có, vì dù sao con cũng còn bé nên không biết được mùa Trung thu đã về.

Chiều đó, công ty mẹ thông báo tối hôm sau sẽ tổ chức đón Trung thu online qua Zoom, để các bé được giao lưu, đón Trung thu với nhau qua màn hình. Mẹ thấy tâm trạng phấn chấn lên một chút, nghĩ phải tìm cách làm cho con một cái lồng đèn. Thế là lên mạng, học cách làm một cái lồng đèn đơn giản nhất, vì mẹ vốn không khéo tay. Tìm mảnh giấy bìa có nhiều màu sắc, hì hục cắt cắt dán dán, cuối cùng cũng ra được một cái lồng đèn giấy, có thể “gọi là lồng đèn”. Thế mà con thích và vui lắm, cầm lồng đèn quay vòng vòng chạy tung tăng khắp nhà.

“Ôi thích quá thích quá”

Nghe tiếng reo vui và tiếng cười trong vắt của con, mẹ không ngờ cái lồng đèn của mẹ lại làm con vui đến thế.  Niềm vui của con đơn sơ hồn nhiên đến vậy, sao mẹ suýt nữa vô tình đánh mất của con. Một khoảnh khắc tươi vui của con, là những phút giây hạnh phúc nhất của mẹ, là kỷ niệm ngọt ngào sẽ đi theo suốt đời mẹ. Vậy mà mẹ chút nữa đã bỏ lỡ nó.  

trungthu

Mẹ càng ân hận hơn khi nhớ lại Trung thu đầu tiên của con, khi đó con mới vài tháng tuổi, bắt đầu có những phản xạ nhìn, nhận biết những vật xung quanh gần bên mình. Mẹ treo một cái lồng đèn sặc sỡ trên xe nôi của con “Đèn Trung Thu đầu tiên của con nè".

Nhìn cái lồng đèn nhiều màu sắc đung đưa trước mặt, ánh mắt con trong veo tò mò, hai bàn tay nhỏ xíu huơ huơ thích thú, bàn chân đạp đạp vào vành nôi phấn khích. Trung thu đầu tiên của con đó, đơn giản chỉ vậy, nhưng đó là vẫn là một mốc đánh dấu Tết thiếu nhi đầu tiên của con, và mẹ không muốn con bị lỡ bất kỳ một “sự kiện” tuổi thơ nào.

Cuộc sống vốn dĩ không biết trước được điều gì sẽ xảy ra, vậy thì mình hãy trân trọng những giây phút được bình yên và hạnh phúc bên nhau, mẹ con mình sẽ luôn cùng nhau đón trăng rằm mỗi mùa Trung thu nhé.

trungthu2

Tết Thiếu nhi năm ngoái, con bốn tuổi, là mùa Trung thu trở lại sau thời gian dài phong tỏa, ai nấy cũng đều náo nức. Ngoài Chú Cuội, Chị Hằng đến vui chơi cùng các con, còn có Chú Hề đến làm bong bóng nữa. Chú Hề này vừa khéo tay, lại vừa nhiệt tình, làm cho các bé những đồ chơi bong bóng thật đẹp, thật công phu, phù hợp cho từng bé nữa. Bé trai có bong bóng xe hơi, máy bay, bé gái có bươm bướm, búp bê bong bóng.. Các bà mẹ xếp hàng dài chờ nhận bong bóng cho con, mẹ cũng xếp hàng đến mỏi cả chân, thôi thì… mỗi năm chỉ có một lần. Rồi cũng đến lượt con và mẹ. Chú Hề sau khi ngắm con một cái, liền thoăn thoắt bẻ bóng làm cho con một bông hồng thật to, thật dễ thương, ôi mẹ cũng thích nữa là. Con ôm bong bóng hoa hồng chơi suốt cho đến khi nó xẹp lép chỉ còn là cái vỏ bóng trong lòng bàn tay.

“Mẹ ơi, tắt đèn đi, tắt đèn đi mẹ”, tiếng con thúc giục, ánh điện vừa tắt, con ồ lên thích thú với ánh sáng lung linh sắc màu chiếu ra từ cái lồng đèn “sâu răng” của con.

“Woa, thích quá, con thích lồng đèn này quá”.

Nghe tiếng con reo vui và tiếng cười giòn tan khanh khách, mẹ biết năm nay bé cưng của mẹ sẽ có một Tết Thiếu nhi thật vui, và mẹ con mình sẽ có thêm những kỷ niệm đẹp, phải không con?

Nhưng nếu Trung thu năm nay con lại được tặng một cái lồng đèn có nhạc nữa thì mẹ chưa biết phải làm sao.

© Lê Na - blogradio.vn

 

Mời xem thêm chương trình:

Lê Na

Thích đọc sách, thích đi du lịch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một ngày

Có một ngày

Em dừng bước và nhìn khắp nẻo Những góc nhỏ một thời vẫn như còn vọng đâu đây

Bây giờ là mùa đông

Bây giờ là mùa đông

Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ

Nếu lỡ

Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn

Sống trọn

Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

back to top