Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đêm không sắc màu

2025-01-07 16:25

Tác giả: Minzz


 

blogradio.vn - Mùa hạ năm đó, không chỉ riêng nhà tôi mất điện, mà cả cái bản làng không một nhà nào có. Tôi mở cánh cửa sổ ra nhìn bên ngoài, có các chú thợ điện đang lắp đặt hệ thống từ đầu, tôi lại gieo thêm hy vọng, rồi cuối cùng, tất cả chỉ đợi trong vô vọng.

***

Một cơn bão đi qua, để lại cho tôi nhiều nỗi ám ảnh cho đến hiện tại, từng giây, từng phút đều sống trong màn đêm không có chút sắc màu...

Một buổi sáng bình minh sau bão, nó vẫn dư âm lại tiếng gió thổi xào xạc chói tai, đêm qua, cả cái bản làng phải thức trắng để chống chọi lại sức gió cuồng phong của bão. Rạng sáng, gió thổi nhẹ nhàng hơn chút, tôi vừa mới chợp mắt một tẹo vì thấm mệt, từ trong làn gió ở ngoài cánh cửa sổ, tôi cảm nhận được không khí âm u, nồng nàn mùi nước mưa chảy tích tắc từng giọt. Tôi mở mắt, ngắm nhìn mọi thứ chung quanh ngôi nhà tranh đều không màu, tối om không nhìn thấy bóng. Tôi bảo cái Lan mở cửa ra để tia sáng từ ngoài hiên, chiếu rọi vào ngôi nhà nhỏ nhắn nằm ở sâu trong bản làng thiểu số.

Vừa bước ra để tận hưởng làn gió liêu xiêu như hương thu tóc mẹ, cái Lan bàng hoàng khi thấy cánh ruộng ngô nhà tôi gầy dựng mấy chục năm trời đều trở lên tan hoang, gãy đổ. Đến cái ngọn núi ở bên kia sông cũng không còn thấy những tán cây, chỉ còn lại vài ba cái cây cao su còn sống sót. Đã thế, mấy cái cột điện ở đầu xóm đổ gãy bằng sạch... cuối cùng, gia đình tôi phải sống trong cảnh thiếu điện, thiếu ánh sáng trong suốt thời gian dài.

Mới ngày đầu tiên mất điện, tôi vẫn vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, gió vẫn thổi hắt vào ngôi nhà, cảm giác thật tuyệt và dễ chịu. Nhưng đó chỉ là một chút cảm giác của buổi sáng, đến khi màn đêm buông xuống, mưa rầm rã, tôi mới cảm nhận được cái mùi oi nồng của nước. Cả đêm hôm đấy, tôi không thể nào ngủ được vì quá khó chịu với cảnh sống trong bóng tối, nó ngột ngạt đến khó tả.

Ngày qua ngày, gió cũng bắt đầu lặng xuống, không còn vi vút như trước nữa, tôi mới cảm nhận được cái oi nóng của ngày nắng mùa hạ. Giấc ngủ trưa chập chờn lang thang không yên giấc, tôi nằm trằn trọc mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Ông hay giặt lấy khăn lau mình cho tôi, mẹ thì phe phẩy cái quạt mo liên tục không than mỏi, người hôi nồng nặc như mấy ngày trời chưa tắm... Lũ trẻ nhà hàng xóm, đứa thì ăn vạ đòi chơi đá bóng, đứa thì khóc than vì quá nóng.. Còn tôi thì nằm ở góc nhà cầu khấn: "Có điện đi, có điện đi!!", thế nhưng, thiên không độ, trời không thương, tôi cầu nguyện vô vọng không có lời hồi đáp... Mùa hạ năm đó, không chỉ riêng nhà tôi mất điện, mà cả cái bản làng không một nhà nào có. Tôi mở cánh cửa sổ ra nhìn bên ngoài, có các chú thợ điện đang lắp đặt hệ thống từ đầu, tôi lại gieo thêm hy vọng, rồi cuối cùng, tất cả chỉ đợi trong vô vọng.

Ánh mặt trời còn le lói một tẹo ở phía đông, bầu trời nga ngả màu đen thẫm.. Ngôi nhà cũng chìm trong bóng tối không màu sắc, tôi vẫn mầy mò tìm cái đèn pin còn một chút ánh sáng để học bài, cố gắng lắn lót viết từng con chữ để chuẩn bị cho kì thi cuối cùng. Tôi còn nhớ, khi màn đêm buông xuống thì cả nhà mới ăn cơm, tôi mò mẫm gắp miếng cá chép phơi khô để ăn, cái mùi vị ngái ngai hương củi cháy, nhưng công nhận, ăn ở trong bóng tối lại ngon hơn thường ngày. Ăn xong rồi đi rửa bát, tôi vừa rửa vừa bị muỗi cắn cả hai bắp đùi, cảm giác vừa ngứa ngáy xen mùi dầu mỡ rất khó tả. Quả thực, đây là cơn ác mộng ám ảnh tôi mãi cho tới tận sau này.

Tôi và cái Lan ngồi tựa bờ tường lún phún rêu mốc than thở, sờ soạng con mèo trắng chán nản lăn lộn, lắc lư cái đầu như cái lò xo. Ánh trăng tròn nghiêng nghiêng hắt bóng vào tôi, nhìn xa xa cánh đồng quê giờ chẳng còn gì, cái mùi hương thơm ngát ngày nào, giờ chỉ còn lại nước. Thấp thỏm ở đầu làng vẫn còn có mấy ông, bà đang chặt củi đem về tạo lửa, một vài cô, chú công nhân đang đào cái hố để trồng cây đề để lấy bóng mát. Có lẽ đến hiện tại, người dân đã quen dần với việc sống trong bóng tối...

Thường ngày, mấy bà hàng xóm không bao giờ đi đến nhà nhau chơi, nhưng từ khi mất điện, họ lại đi ngao du khắp làng, dí dỏm nói phét với nhau như kiểu chưa bao giờ được nói. Tính ra thì, không có điện cũng tốt, hơi tối một chút nhưng tình làng nghĩa xóm lại trở lên đằm thắm, dịu dàng.

Thoáng cái đã là ngày thứ tám tôi sống trong bóng tối, giờ đây tôi đã chán nản với việc sống trong bóng tối, trong đầu lúc nào thèm quay về nhịp sống văn minh đồ điện. Cắm nồi cơm chẳng cần lo khói bay vào mắt, chiên cá, nấu canh không cần phải nhóm lửa, tắm rửa không cần phải dùng nước ở con suối cách nhà rất xa… Tôi đang tự suy ngẫm, đột nhiên có ánh đèn chiếu rọi, tỏa sáng khắp ngôi nhà, hóa ra cuối cùng cũng có điện trở lại. Tôi đơ người mất vài phút vì quá vui sướng, mấy bà hàng xóm đã gào thét như thể trúng số độc đắc. Cảm giác có điện như kiểu được sống lại thêm một lần nữa, thật tốt biết bao.

© Minzz - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Năm Qua, Bạn Có Hạnh Phúc Không? | Radio Tâm Sự

 

Minzz

Tôi là một khứa gấc thích viết, bởi viết như thể đang tâm sự vào từng trang giấy

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top