Đà Lạt vẫn bình yên trong nỗi nhớ của người con xa nhà
2019-01-08 01:20
Tác giả:
Trở lại với đề tài Đà Lạt vì vô tình tôi được gửi cho bài viết của một người con Đà Lạt lên tiếng bảo vệ nơi đây những ngày lễ nhộn nhịp và đông đúc này. Câu từ thấm đẫm tình yêu to lớn dành cho quê hương của một người xa xứ, từng lập luận phân tích chắc nịch lý do các bạn trẻ lại chỉ trích hay thất vọng về Đà Lạt ngày trở lại gần đây và một chút giận dữ muốn ôm Đà Lạt lại xa khỏi khách du lịch, để nơi đây vẫn giữ lại cho mình cái “chất” riêng vẫn có từ bấy giờ.
Có lẽ mỗi người lại có một quan điểm khác nhau và tôi cũng có ý kiến chủ quan của mình. Vẫn như hai năm trước, tôi nghĩ đơn giản hơn thế này: mỗi chúng ta mỗi vật dụng mỗi nơi chốn chính nó đều có một sứ mệnh riêng. Nói đi thì cũng phải nói lại, liệu Đà Lạt có phát triển được như hiện nay với việc nói không với du lịch? Tất cả chúng ta những người con xa xứ mỗi lần trở lại cũng đã ngạc nhiên với sự chuyển mình của Đà Lạt ra sao, huống chi người dân ở đây, huống chi là ba mẹ mình chứng kiến qua từng ngày từng giờ sự thay đổi này. Cứ vài tháng mẹ tôi lại trầm trồ lên bảo: “Bữa nay quê mình phát triển lắm con, gì cũng có hết trơn á!” – phải chăng chỉ mỗi mẹ là nhìn thấy và cảm nhận được điều đó?
Tất nhiên bạn không thể có tất cả và không mất gì. Sự phát triển đô thị đi kèm với việc giảm diện tích đất rừng, ô nhiễm không khí, ô nhiễm tiếng ồn và sự gia tăng dân số kèm rác thải là điều rất hiển nhiên. Đổi lại là những siêu thị điện máy, những cửa hàng bán thức ăn tiện lợi, những siêu thị và rạp chiếu phim hiện đại và hàng trăm thứ “chưa từng có” khác. Nên vui hay nên buồn đây khi Đà Lạt của chúng ta đang hòa mình vào sự phát triển chung của đất nước rộng hơn là thế giới và theo bạn đang dần héo mòn và mất đi cái “chất” của Đà Lạt.
Quay lại quan điểm Đà Lạt không còn là Đà Lạt nữa thì riêng tôi mỗi lần trở lại vẫn tìm thấy Đà Lạt của mình chỉ là bằng một góc nhìn khác. Tôi vẫn yêu hồ Xuân Hương với mỗi buối sáng kéo vali ngang qua trên đường về nhà hít thở bầu không khí không thể không dừng chân lại tận hưởng, vẫn yêu những chiếc bánh căn trứng chín trên lò khói nghi ngút hay ngập ngụa trong chén mắm hành xíu mại, vẫn là Đà Lạt với những cô chú bán hàng chăm chỉ bày bán khăn len áo khoác mũ len vài chục ngàn một chiếc trong buổi tối rét mướt. Đà Lạt vẫn là quê hương của những con người tốt bụng và hiền lành: của bác sửa xe câm điếc mỗi khi ra hiệu để khách trả tiền, của cô bán sữa đậu nành mập mạp không bao giờ quên hỏi uống sữa bò hay đường vậy con, của những cô dì bán sạp ở ấp Ánh Sáng thân thiệt vui vẻ hay của các bác mua hàng hay hỏi nhau chị mua bao tiền một cân nhìn ngon quá, bữa nay xương bò ống trông tươi kìa chị mua về làm món này món kia tuyệt lắm đó, của rất nhiều con người khác nữa…
Tôi có một vài người bạn, họ luôn xem Đà Lạt là quê hương thứ hai hay là nơi dừng chân nghỉ mệt hai ba chặng trong cuộc đời tấp nập và xô bồ. Họ đến từ Sài Gòn, từ Long An, Bến Tre, từ Quảng Ngãi, từ Bình Thuận… từ mọi miền của Việt Nam và không nói điêu rằng họ rất yêu quý Đà Lạt và quan trọng hơn là tôn trọng nơi đây. Họ cũng là những người trẻ. Họ nhớ về Đà Lạt khi ở xa rất xa cách nửa quả địa cầu hay sau thời gian rất dài, trở lại Đà Lạt với chồng mình họ đã hồi tưởng “Thời gian em ở đây đẹp và bình yên lắm anh ạ!” và họ ước gì được gặp Đà Lạt vài ba năm một lần thôi cũng được. Sau mỗi chuyến đi tới Đà Lạt họ lấy đà trở lại với guồng quay công việc và những vấn đề của cuộc sống luôn chờ đợi trước mắt, họ đã quay lại không trật nhịp và bước tiếp mạnh mẽ hơn. Vậy hà cớ gì phải giữ Đà Lạt cho riêng người Đà Lạt trong khi còn rất nhiều con người ngoài kia vẫn rất thấu hiểu và trân trọng Đà Lạt theo cách riêng của họ?
Hẳn ý thức của mỗi người là khác nhau và tiếng yêu dành cho mảnh đất này của những người con không phải là một tiếng nói lớn kêu gọi hay ép buộc các bạn phải thì là mà… khi đến với Đà Lạt. Chỉ mong các bạn đặt chân tới và yêu thương Đà Lạt như cách mà bạn yêu thương quê hương của chính mình.
© Nhu Ho – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.