Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?
2018-10-20 01:30
Tác giả:
Tôi đã từng hỏi bản thân câu hỏi đó nhiều lần nhưng mỗi lần tôi đều im lặng trong đầy rẫy nỗi do dự của bản thân.
Một ngày tôi vô tình đọc được một bức thư một người đàn ông gửi cho vợ của anh ta, tôi đã thực sự bị làm cho xúc động khi một người đàn ông sắp chết nói những lời tình tứ nhất cho vợ. Nói anh ta yêu vợ ra sao, nói anh ta đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên vợ. Người ta nói lúc con người đối mặt với cái chết là lúc họ thật lòng nhất. Nhưng đâu phải ai cũng có thể nói hết những điều mình muốn nói khi sắp rời xa cõi đời này. Với vô vàn nguy cơ của cuộc sống đâu phải chúng ta sẽ định nghĩa được tương lai, chúng ta đâu thể lên lịch hay sắp xếp để làm một việc gì đó khi mà cái chết có thể ập đến thật bất ngờ. Vậy nên có một câu nói: "Hãy làm tất cả khi mình còn có thể!"
Từ nhỏ tôi luôn sống với mẹ, tình thương của mẹ làm lấp đầy cả tình cảm của cha trong lòng tôi. Mẹ yêu tôi, mẹ chăm sóc tôi tận tình khiến tôi hạnh phúc và ấm lòng biết bao. Nhưng vào một ngày của nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, một sự cố đã đập nát hi vọng, ước mơ và hạnh phúc của một đứa trẻ như tôi. Phải tàn khốc như thế nào khi mẹ sa ngã cuộc đời và rời xa tôi, là một người cha phải lạnh lùng đến đâu mới bỏ mặc mẹ và con mình trong hoàn cảnh đó. Càng lớn suy nghĩ trong tôi càng rõ nét, lòng tôi rét lạnh khi nhận ra sự bỏ mặc của cha đối với mẹ.
Tôi nhận được rất nhiều thư của mẹ ở nơi giam cầm địa ngục kia, tôi biết mẹ không được tự do và cũng có thể tưởng tượng cảnh những lá thư dần nhòe đi trong nước mắt của mẹ. Khi gặp được mẹ, mẹ luôn hỏi về cha rất nhiều, tôi lúc đấy vẫn còn nhỏ dại và không biết nên nói với mẹ như thế nào, chỉ đành để các bác trả lời mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại thêm căm hận sự ích kỉ và nhỏ nhen của cha hơn.
Tôi vẫn gặp cha đều đặn "một lần trên năm". Thật trớ trêu khi đứa trẻ không có mẹ bên cạnh mà người cha sống cách con mình chỉ 72 km không thể gặp mặt con quá hai lần một năm đúng không?
Và cuối cùng mẹ đã trở về bên tôi, đó là khi một đứa học sinh lớp 8 nhẹ nhàng ôm mẹ của mình như một người xa lạ. Đã quá lâu để tôi có thể cảm nhận hơi ấm của mẹ, nó khiến tôi thấy xa lạ và mông lung, tôi thậm chí còn thấy rất sợ vì cảm giác của chính mình.
Tình cảm của tôi đã dần nguội lạnh theo thời gian, tôi như một đứ trẻ không có cảm xúc, tôi không biết nên thể hiện tình cảm với mẹ như thế nào. Tôi không biết làm thế nào để có thể lấp đầy khoảng cách giữa hai trái tim đã chia cách 8 năm trời.
Tôi muốn gần gũi và chia sẻ với mẹ, nhưng tôi nhận ra rằng tình cảm chỉ khi viết trên giấy mới không thấy ngượng ngùng, giống như những bức thư tràn ngập tình cảm tôi và mẹ viết cho nhau lúc trước vậy. Tôi không dám mở miệng hay nói cách khác dù tôi có bao nhiêu ý nghĩ cũng không thể thốt lên được thành lời. Tôi tin rằng lớp trẻ ngày nay đều thấy như vậy, chúng tôi ra môi trường thì cởi mở với bạn, với bè, thậm chí với cả người lạ, nhưng khi về đến nhà lại "ru rú" như những đứa tự kỉ, chỉ biết đóng cửa phòng và vùi đầu vào thế giới của riêng mình.
Tôi thấy mình dường như không có khoảng trống khi mà việc học tập và làm việc quá áp lực, về nhà tôi dễ trở nên cáu gắt và hay phản bác lời nói của mẹ. Vậy nên khi đó, giữa mẹ con xảy ra nhiều mâu thuẫn khó có thể hàn gắn, dần dần sự cáu gắt trở thành việc quá dỗi bình thường trong gia đình, tình cảm mẫu tử lại lần nữa có nút thắt.
Khi ngày một lớn, việc tâm sự và chia sẻ với mẹ không còn dễ dàng nữa,tôi lo ngại biết bao khi những lời tôi nói mẹ không thể thấu hiểu. Tôi giận mẹ vì không hiểu mình mà không biết rằng mình cũng không hiểu mẹ, luôn trách mẹ không quan tâm tôi nhưng không nhớ rằng bản thân cũng không quan tâm đến mẹ.
Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.
Và bây giờ khi ngoảnh đầu lại, tôi nhận ra rằng cả tuổi thanh xuân của mình đã không làm được gì cho mẹ. Nếu bây giờ hỏi tôi nỗi nuối tiếc nhất tôi sẽ trả lời là mẹ tôi. Tại sao khi đó tôi không ôm mẹ nhiều hơn, không nói cảm ơn mẹ vì đã ở bên cạnh, không chạy đến ngay bên mẹ khi chính bản thân nhớ mẹ nhiều đến thế?
Tôi đã để quá nhiều thứ lên trên tình cảm đối với mẹ. Và mẹ thân yêu của con, ngay lúc này khi đang ở nơi xa xôi nhất, cách mẹ một nửa địa cầu, con sẽ bay về với mẹ mà không do dự gì cả, con sẽ ôm mẹ thật chặt, con sẽ nói với mẹ tất cả những lới thầm kín trong trái tim này: "Mẹ à, con gái yêu mẹ biết chừng nào."
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu