Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

2018-10-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

***

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi đã từng hỏi bản thân câu hỏi đó nhiều lần nhưng mỗi lần tôi đều im lặng trong đầy rẫy nỗi do dự của bản thân.

Một ngày tôi vô tình đọc được một bức thư một người đàn ông gửi cho vợ của anh ta, tôi đã thực sự bị làm cho xúc động khi một người đàn ông sắp chết nói những lời tình tứ nhất cho vợ. Nói anh ta yêu vợ ra sao, nói anh ta đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên vợ. Người ta nói lúc con người đối mặt với cái chết là lúc họ thật lòng nhất. Nhưng đâu phải ai cũng có thể nói hết những điều mình muốn nói khi sắp rời xa cõi đời này. Với vô vàn nguy cơ của cuộc sống đâu phải chúng ta sẽ định nghĩa được tương lai, chúng ta đâu thể lên lịch hay sắp xếp để làm một việc gì đó khi mà cái chết có thể ập đến thật bất ngờ. Vậy nên có một câu nói: "Hãy làm tất cả khi mình còn có thể!"

Từ nhỏ tôi luôn sống với mẹ, tình thương của mẹ làm lấp đầy cả tình cảm của cha trong lòng tôi. Mẹ yêu tôi, mẹ chăm sóc tôi tận tình khiến tôi hạnh phúc và ấm lòng biết bao. Nhưng vào một ngày của nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, một sự cố đã đập nát hi vọng, ước mơ và hạnh phúc của một đứa trẻ như tôi. Phải tàn khốc như thế nào khi mẹ sa ngã cuộc đời và rời xa tôi, là một người cha phải lạnh lùng đến đâu mới bỏ mặc mẹ và con mình trong hoàn cảnh đó. Càng lớn suy nghĩ trong tôi càng rõ nét, lòng tôi rét lạnh khi nhận ra sự bỏ mặc của cha đối với mẹ.

Tôi nhận được rất nhiều thư của mẹ ở nơi giam cầm địa ngục kia, tôi biết mẹ không được tự do và cũng có thể tưởng tượng cảnh những lá thư dần nhòe đi trong nước mắt của mẹ. Khi gặp được mẹ, mẹ luôn hỏi về cha rất nhiều, tôi lúc đấy vẫn còn nhỏ dại và không biết nên nói với mẹ như thế nào, chỉ đành để các bác trả lời mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại thêm căm hận sự ích kỉ và nhỏ nhen của cha hơn.

Tôi vẫn gặp cha đều đặn "một lần trên năm". Thật trớ trêu khi đứa trẻ không có mẹ bên cạnh mà người cha sống cách con mình chỉ 72 km không thể gặp mặt con quá hai lần một năm đúng không?

Và cuối cùng mẹ đã trở về bên tôi, đó là khi một đứa học sinh lớp 8 nhẹ nhàng ôm mẹ của mình như một người xa lạ. Đã quá lâu để tôi có thể cảm nhận hơi ấm của mẹ, nó khiến tôi thấy xa lạ và mông lung, tôi thậm chí còn thấy rất sợ vì cảm giác của chính mình.

Tình cảm của tôi đã dần nguội lạnh theo thời gian, tôi như một đứ trẻ không có cảm xúc, tôi không biết nên thể hiện tình cảm với mẹ như thế nào. Tôi không biết làm thế nào để có thể lấp đầy khoảng cách giữa hai trái tim đã chia cách 8 năm trời.

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi muốn gần gũi và chia sẻ với mẹ, nhưng tôi nhận ra rằng tình cảm chỉ khi viết trên giấy mới không thấy ngượng ngùng, giống như những bức thư tràn ngập tình cảm tôi và mẹ viết cho nhau lúc trước vậy. Tôi không dám mở miệng hay nói cách khác dù tôi có bao nhiêu ý nghĩ cũng không thể thốt lên được thành lời. Tôi tin rằng lớp trẻ ngày nay đều thấy như vậy, chúng tôi ra môi trường thì cởi mở với bạn, với bè, thậm chí với cả người lạ, nhưng khi về đến nhà lại "ru rú" như những đứa tự kỉ, chỉ biết đóng cửa phòng và vùi đầu vào thế giới của riêng mình.

Tôi thấy mình dường như không có khoảng trống khi mà việc học tập và làm việc quá áp lực, về nhà tôi dễ trở nên cáu gắt và hay phản bác lời nói của mẹ. Vậy nên khi đó, giữa mẹ con xảy ra nhiều mâu thuẫn khó có thể hàn gắn, dần dần sự cáu gắt trở thành việc quá dỗi bình thường trong gia đình, tình cảm mẫu tử lại lần nữa có nút thắt.

Khi ngày một lớn, việc tâm sự và chia sẻ với mẹ không còn dễ dàng nữa,tôi lo ngại biết bao khi những lời tôi nói mẹ không thể thấu hiểu. Tôi giận mẹ vì không hiểu mình mà không biết rằng mình cũng không hiểu mẹ, luôn trách mẹ không quan tâm tôi nhưng không nhớ rằng bản thân cũng không quan tâm đến mẹ.

Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

Và bây giờ khi ngoảnh đầu lại, tôi nhận ra rằng cả tuổi thanh xuân của mình đã không làm được gì cho mẹ. Nếu bây giờ hỏi tôi nỗi nuối tiếc nhất tôi sẽ trả lời là mẹ tôi. Tại sao khi đó tôi không ôm mẹ nhiều hơn, không nói cảm ơn mẹ vì đã ở bên cạnh, không chạy đến ngay bên mẹ khi chính bản thân nhớ mẹ nhiều đến thế?

Tôi đã để quá nhiều thứ lên trên tình cảm đối với mẹ. Và mẹ thân yêu của con, ngay lúc này khi đang ở nơi xa xôi nhất, cách mẹ một nửa địa cầu, con sẽ bay về với mẹ mà không do dự gì cả, con sẽ ôm mẹ thật chặt, con sẽ nói với mẹ tất cả những lới thầm kín trong trái tim này: "Mẹ à, con gái yêu mẹ biết chừng nào."

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình

Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình

Minh Anh, một cô gái trẻ với khát vọng thành công, đã bước vào thế giới đầy cám dỗ ấy. Ban đầu, chỉ là những hình ảnh lung linh, những khoảnh khắc được dàn dựng kỹ lưỡng. Cô tự nhủ, chỉ cần theo đuổi sự hoàn hảo này, cô sẽ chạm tới đỉnh cao. Nhưng khi ánh hào quang từ những lượt thích và bình luận ngập tràn, Minh Anh không ngờ mình đang dần bị cuốn vào vòng xoáy không có lối thoát.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 3)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 3)

Và có lẽ đây chính là tấm ảnh mà mình tâm đắc nhất. Trong bức ảnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh ôm bó hoa mà mình tặng còn mình thì cầm tấm bằng tốt nghiệp của anh.

Bạn thân

Bạn thân

Bởi thế không biết có bao nhiêu đứa con gái thầm thương nhớ trộm cậu và thư tình luôn được gởi đến cho cậu. Và tớ cũng không ngoại lệ, nhưng tớ được may mắn hơn người khác ở chỗ là tớ vừa học chung lớp vừa là bạn cùng bàn của cậu.

Mùa thu xa anh

Mùa thu xa anh

Nắng ngập ngừng trên những ô cửa lặng im Mùa đã về, hanh hao màu cây cỏ Gió heo may từng cơn se sắt lạnh Một khung trời thâm thấp lại mờ sương.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 2)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 2)

Đúng là dòng đời đưa đẩy, bản thân sẽ chẳng thể nào biết trước ngày mai ra sau, tương lai như thế nào. Ngày ấy chỉ vì đôi phút ngẫu hứng lại khiến mình rẽ hướng mà thay đổi nguyện vọng theo học Hà Nội. Mọi thứ từ ngày đó cứ chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Bão lòng hay bình yên - lựa chọn ở chính ta

Bão lòng hay bình yên - lựa chọn ở chính ta

Nhưng và rồi mình nhận ra được một điều rằng dù có như thế nào mình vẫn phải tiếp tục sống, mình không được từ bỏ bản thân bởi đó là điều tồi tệ nhất trên đời này.

Duyên - Phận

Duyên - Phận

Cậu thật đẹp, thật khác biệt với tất cả mọi người, có phải vì cậu quá khác biệt nên ngay từ đầu vốn dĩ cậu đã không thuộc về tớ, đúng không?

Muốn hạnh phúc, hãy nhớ rõ bí quyết:

Muốn hạnh phúc, hãy nhớ rõ bí quyết: "Cộng vào nửa đầu, trừ đi nửa sau"

Đôi khi, tìm được hạnh phúc trong cuộc đời, chúng ta không cần làm phép nhân chia phức tạp, mà chỉ cần làm phép cộng trừ là đủ.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 1)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 1)

Có lẽ đến chính bản thân mình không biết ngày hôm đấy mình khác lạ thế nào. Mãi sau này khi tâm sự mẹ mới nói mình rằng đó là lần đầu mình kể về một người con trai với giọng điệu hào hứng như thế với mẹ.

Tuổi trẻ vượt bão - Chẳng bao giờ là quá muộn để sống với đam mê

Tuổi trẻ vượt bão - Chẳng bao giờ là quá muộn để sống với đam mê

Những năm tháng tuổi trẻ, bạn phải vượt qua rất nhiêu thử thách. Việc nắm bắt được cơ hội chính là kết quả của sự chuẩn bị dài lâu của chính bản thân bạn. Cuốn sách này là những tâm sự chân thành từ tác giả, để bạn đọc trẻ có thể mạnh mẽ hơn cho những quyết định hiện tại, và cho cả một tương lai rực rỡ.

back to top