Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

2018-10-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

***

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi đã từng hỏi bản thân câu hỏi đó nhiều lần nhưng mỗi lần tôi đều im lặng trong đầy rẫy nỗi do dự của bản thân.

Một ngày tôi vô tình đọc được một bức thư một người đàn ông gửi cho vợ của anh ta, tôi đã thực sự bị làm cho xúc động khi một người đàn ông sắp chết nói những lời tình tứ nhất cho vợ. Nói anh ta yêu vợ ra sao, nói anh ta đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên vợ. Người ta nói lúc con người đối mặt với cái chết là lúc họ thật lòng nhất. Nhưng đâu phải ai cũng có thể nói hết những điều mình muốn nói khi sắp rời xa cõi đời này. Với vô vàn nguy cơ của cuộc sống đâu phải chúng ta sẽ định nghĩa được tương lai, chúng ta đâu thể lên lịch hay sắp xếp để làm một việc gì đó khi mà cái chết có thể ập đến thật bất ngờ. Vậy nên có một câu nói: "Hãy làm tất cả khi mình còn có thể!"

Từ nhỏ tôi luôn sống với mẹ, tình thương của mẹ làm lấp đầy cả tình cảm của cha trong lòng tôi. Mẹ yêu tôi, mẹ chăm sóc tôi tận tình khiến tôi hạnh phúc và ấm lòng biết bao. Nhưng vào một ngày của nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, một sự cố đã đập nát hi vọng, ước mơ và hạnh phúc của một đứa trẻ như tôi. Phải tàn khốc như thế nào khi mẹ sa ngã cuộc đời và rời xa tôi, là một người cha phải lạnh lùng đến đâu mới bỏ mặc mẹ và con mình trong hoàn cảnh đó. Càng lớn suy nghĩ trong tôi càng rõ nét, lòng tôi rét lạnh khi nhận ra sự bỏ mặc của cha đối với mẹ.

Tôi nhận được rất nhiều thư của mẹ ở nơi giam cầm địa ngục kia, tôi biết mẹ không được tự do và cũng có thể tưởng tượng cảnh những lá thư dần nhòe đi trong nước mắt của mẹ. Khi gặp được mẹ, mẹ luôn hỏi về cha rất nhiều, tôi lúc đấy vẫn còn nhỏ dại và không biết nên nói với mẹ như thế nào, chỉ đành để các bác trả lời mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại thêm căm hận sự ích kỉ và nhỏ nhen của cha hơn.

Tôi vẫn gặp cha đều đặn "một lần trên năm". Thật trớ trêu khi đứa trẻ không có mẹ bên cạnh mà người cha sống cách con mình chỉ 72 km không thể gặp mặt con quá hai lần một năm đúng không?

Và cuối cùng mẹ đã trở về bên tôi, đó là khi một đứa học sinh lớp 8 nhẹ nhàng ôm mẹ của mình như một người xa lạ. Đã quá lâu để tôi có thể cảm nhận hơi ấm của mẹ, nó khiến tôi thấy xa lạ và mông lung, tôi thậm chí còn thấy rất sợ vì cảm giác của chính mình.

Tình cảm của tôi đã dần nguội lạnh theo thời gian, tôi như một đứ trẻ không có cảm xúc, tôi không biết nên thể hiện tình cảm với mẹ như thế nào. Tôi không biết làm thế nào để có thể lấp đầy khoảng cách giữa hai trái tim đã chia cách 8 năm trời.

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi muốn gần gũi và chia sẻ với mẹ, nhưng tôi nhận ra rằng tình cảm chỉ khi viết trên giấy mới không thấy ngượng ngùng, giống như những bức thư tràn ngập tình cảm tôi và mẹ viết cho nhau lúc trước vậy. Tôi không dám mở miệng hay nói cách khác dù tôi có bao nhiêu ý nghĩ cũng không thể thốt lên được thành lời. Tôi tin rằng lớp trẻ ngày nay đều thấy như vậy, chúng tôi ra môi trường thì cởi mở với bạn, với bè, thậm chí với cả người lạ, nhưng khi về đến nhà lại "ru rú" như những đứa tự kỉ, chỉ biết đóng cửa phòng và vùi đầu vào thế giới của riêng mình.

Tôi thấy mình dường như không có khoảng trống khi mà việc học tập và làm việc quá áp lực, về nhà tôi dễ trở nên cáu gắt và hay phản bác lời nói của mẹ. Vậy nên khi đó, giữa mẹ con xảy ra nhiều mâu thuẫn khó có thể hàn gắn, dần dần sự cáu gắt trở thành việc quá dỗi bình thường trong gia đình, tình cảm mẫu tử lại lần nữa có nút thắt.

Khi ngày một lớn, việc tâm sự và chia sẻ với mẹ không còn dễ dàng nữa,tôi lo ngại biết bao khi những lời tôi nói mẹ không thể thấu hiểu. Tôi giận mẹ vì không hiểu mình mà không biết rằng mình cũng không hiểu mẹ, luôn trách mẹ không quan tâm tôi nhưng không nhớ rằng bản thân cũng không quan tâm đến mẹ.

Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

Và bây giờ khi ngoảnh đầu lại, tôi nhận ra rằng cả tuổi thanh xuân của mình đã không làm được gì cho mẹ. Nếu bây giờ hỏi tôi nỗi nuối tiếc nhất tôi sẽ trả lời là mẹ tôi. Tại sao khi đó tôi không ôm mẹ nhiều hơn, không nói cảm ơn mẹ vì đã ở bên cạnh, không chạy đến ngay bên mẹ khi chính bản thân nhớ mẹ nhiều đến thế?

Tôi đã để quá nhiều thứ lên trên tình cảm đối với mẹ. Và mẹ thân yêu của con, ngay lúc này khi đang ở nơi xa xôi nhất, cách mẹ một nửa địa cầu, con sẽ bay về với mẹ mà không do dự gì cả, con sẽ ôm mẹ thật chặt, con sẽ nói với mẹ tất cả những lới thầm kín trong trái tim này: "Mẹ à, con gái yêu mẹ biết chừng nào."

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top