Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

2018-10-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

***

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi đã từng hỏi bản thân câu hỏi đó nhiều lần nhưng mỗi lần tôi đều im lặng trong đầy rẫy nỗi do dự của bản thân.

Một ngày tôi vô tình đọc được một bức thư một người đàn ông gửi cho vợ của anh ta, tôi đã thực sự bị làm cho xúc động khi một người đàn ông sắp chết nói những lời tình tứ nhất cho vợ. Nói anh ta yêu vợ ra sao, nói anh ta đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên vợ. Người ta nói lúc con người đối mặt với cái chết là lúc họ thật lòng nhất. Nhưng đâu phải ai cũng có thể nói hết những điều mình muốn nói khi sắp rời xa cõi đời này. Với vô vàn nguy cơ của cuộc sống đâu phải chúng ta sẽ định nghĩa được tương lai, chúng ta đâu thể lên lịch hay sắp xếp để làm một việc gì đó khi mà cái chết có thể ập đến thật bất ngờ. Vậy nên có một câu nói: "Hãy làm tất cả khi mình còn có thể!"

Từ nhỏ tôi luôn sống với mẹ, tình thương của mẹ làm lấp đầy cả tình cảm của cha trong lòng tôi. Mẹ yêu tôi, mẹ chăm sóc tôi tận tình khiến tôi hạnh phúc và ấm lòng biết bao. Nhưng vào một ngày của nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, một sự cố đã đập nát hi vọng, ước mơ và hạnh phúc của một đứa trẻ như tôi. Phải tàn khốc như thế nào khi mẹ sa ngã cuộc đời và rời xa tôi, là một người cha phải lạnh lùng đến đâu mới bỏ mặc mẹ và con mình trong hoàn cảnh đó. Càng lớn suy nghĩ trong tôi càng rõ nét, lòng tôi rét lạnh khi nhận ra sự bỏ mặc của cha đối với mẹ.

Tôi nhận được rất nhiều thư của mẹ ở nơi giam cầm địa ngục kia, tôi biết mẹ không được tự do và cũng có thể tưởng tượng cảnh những lá thư dần nhòe đi trong nước mắt của mẹ. Khi gặp được mẹ, mẹ luôn hỏi về cha rất nhiều, tôi lúc đấy vẫn còn nhỏ dại và không biết nên nói với mẹ như thế nào, chỉ đành để các bác trả lời mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại thêm căm hận sự ích kỉ và nhỏ nhen của cha hơn.

Tôi vẫn gặp cha đều đặn "một lần trên năm". Thật trớ trêu khi đứa trẻ không có mẹ bên cạnh mà người cha sống cách con mình chỉ 72 km không thể gặp mặt con quá hai lần một năm đúng không?

Và cuối cùng mẹ đã trở về bên tôi, đó là khi một đứa học sinh lớp 8 nhẹ nhàng ôm mẹ của mình như một người xa lạ. Đã quá lâu để tôi có thể cảm nhận hơi ấm của mẹ, nó khiến tôi thấy xa lạ và mông lung, tôi thậm chí còn thấy rất sợ vì cảm giác của chính mình.

Tình cảm của tôi đã dần nguội lạnh theo thời gian, tôi như một đứ trẻ không có cảm xúc, tôi không biết nên thể hiện tình cảm với mẹ như thế nào. Tôi không biết làm thế nào để có thể lấp đầy khoảng cách giữa hai trái tim đã chia cách 8 năm trời.

blog radio, Đã bao giờ con gửi cho mẹ những lời yêu thương?

Tôi muốn gần gũi và chia sẻ với mẹ, nhưng tôi nhận ra rằng tình cảm chỉ khi viết trên giấy mới không thấy ngượng ngùng, giống như những bức thư tràn ngập tình cảm tôi và mẹ viết cho nhau lúc trước vậy. Tôi không dám mở miệng hay nói cách khác dù tôi có bao nhiêu ý nghĩ cũng không thể thốt lên được thành lời. Tôi tin rằng lớp trẻ ngày nay đều thấy như vậy, chúng tôi ra môi trường thì cởi mở với bạn, với bè, thậm chí với cả người lạ, nhưng khi về đến nhà lại "ru rú" như những đứa tự kỉ, chỉ biết đóng cửa phòng và vùi đầu vào thế giới của riêng mình.

Tôi thấy mình dường như không có khoảng trống khi mà việc học tập và làm việc quá áp lực, về nhà tôi dễ trở nên cáu gắt và hay phản bác lời nói của mẹ. Vậy nên khi đó, giữa mẹ con xảy ra nhiều mâu thuẫn khó có thể hàn gắn, dần dần sự cáu gắt trở thành việc quá dỗi bình thường trong gia đình, tình cảm mẫu tử lại lần nữa có nút thắt.

Khi ngày một lớn, việc tâm sự và chia sẻ với mẹ không còn dễ dàng nữa,tôi lo ngại biết bao khi những lời tôi nói mẹ không thể thấu hiểu. Tôi giận mẹ vì không hiểu mình mà không biết rằng mình cũng không hiểu mẹ, luôn trách mẹ không quan tâm tôi nhưng không nhớ rằng bản thân cũng không quan tâm đến mẹ.

Đã nhiều lần hồi tưởng lại trong kí ức, và tôi chợt nhớ ra những đêm nằm ngủ tôi nghe thấy tiếng "sụt sịt" của mẹ. Hay những lần khóe mi mẹ đỏ hoe và chỉ nói là bị thứ gì đó bay vào mắt. Tôi dường như đã hoàn toàn lãng quên những điều như thế trong cuộc sống bộn bè này.

Và bây giờ khi ngoảnh đầu lại, tôi nhận ra rằng cả tuổi thanh xuân của mình đã không làm được gì cho mẹ. Nếu bây giờ hỏi tôi nỗi nuối tiếc nhất tôi sẽ trả lời là mẹ tôi. Tại sao khi đó tôi không ôm mẹ nhiều hơn, không nói cảm ơn mẹ vì đã ở bên cạnh, không chạy đến ngay bên mẹ khi chính bản thân nhớ mẹ nhiều đến thế?

Tôi đã để quá nhiều thứ lên trên tình cảm đối với mẹ. Và mẹ thân yêu của con, ngay lúc này khi đang ở nơi xa xôi nhất, cách mẹ một nửa địa cầu, con sẽ bay về với mẹ mà không do dự gì cả, con sẽ ôm mẹ thật chặt, con sẽ nói với mẹ tất cả những lới thầm kín trong trái tim này: "Mẹ à, con gái yêu mẹ biết chừng nào."

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top