Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

2016-01-15 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Tại sao khi đó con không nhận ra rằng mẹ là người yêu thương con nhất trên đời này? Sao con lại vì một người xa lạ không có máu mủ ruột rà mà quên đi một tình yêu bao la luôn sẵn sàng ôm ấp con vào lòng bất cứ khi nào? Sao con lại tự dằn vặt đau khổ, làm hại bản thân mình khi có người luôn xót xa và yêu quý con hơn chính bản thân mình?

***

Trời mùa đông rét, rét lắm mẹ ạ! Trong cái phòng trọ nhỏ bé và lụp xụp này, gió cứ đập mạnh từng cơn vào cánh cửa sắp sửa bong ra. Bão mấy ngày nay rồi, bạn bè đã về quê hết, căn phòng trở nên trống trải và lạnh lẽo vô cùng…

Con nhớ hơi ấm gia đình mình, nhớ từng bữa cơm ấm cúng mẹ chuẩn bị cho dù trời có mưa to gió lớn thế nào. Con đâu có biết rằng, mẹ đã phải thức dậy vào lúc mặt trời chưa mọc, chân trần dưới mặt đất lầy lội, trong cái tiết trời rét ấy để cắt từng bó rau cho kịp chợ.

Hay mỗi trưa trời nắng như thiêu như đốt, mẹ vẫn dùng tấm lưng gầy mà chăm chỉ cuốc từng mảnh đất, gieo từng luống rau nhỏ, với hi vọng có thêm tiền trang trải cho tụi con ăn học nên người. Mẹ vì quá thương con cái mình, không muốn nó khổ sở như mẹ, mà chúng con dần dần trở nên ỷ lại vào tình thương bao la của mẹ.

Mẹ ơi, chắc bây giờ cái lưng của mẹ lại đau rồi phải không? Mỗi khi trở trời mẹ luôn bị cơn đau hành hạ mình.

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

Con có thể dành hàng giờ liền để chát chít với bạn, đi mua sắm những món đồ đắt tiền và “không đâu vào đâu” mà không thể dành nổi mấy phút gọi điện về nhà hỏi thăm sức khỏe mẹ thế nào. Những cuộc gọi hiếm có chỉ để kêu mẹ gửi tiền cho con nhanh chóng dù mới gửi không lâu. Con gắt gỏng với mẹ khi mẹ gửi chậm mà đâu biết mẹ đã chạy vạy khắp nơi mới có được số tiền ấy cho con mà con vẫn chê ít.

Giờ đây, đi học xa nhà, con mới biết tình mẹ yêu nhẫn nhục như thế nào. Đi ra đường, đi làm thêm, không vừa ý người ta, bị họ la mắng đủ điều cũng phải chịu đựng. Nhớ ngày xưa, con chẳng chịu nghe lời mẹ dạy.

Mối tình đầu của con đẹp lắm mẹ ạ. Con những tưởng đây sẽ là tình cảm kéo dài mãi mãi. Đến khi người đó ra đi, con đã sống những ngày u buồn não nề, con bỏ bê mọi thứ như rằng trên đời này chỉ có tình yêu vậy. Tại sao khi đó con không nhận ra rằng mẹ là người yêu thương con nhất trên đời này? Sao con lại vì một người xa lạ không có máu mủ ruột rà mà quên đi một tình yêu bao la luôn sẵn sàng ôm ấp con vào lòng bất cứ khi nào? Sao con lại tự dằn vặt đau khổ, làm hại bản thân mình khi có người luôn xót xa và yêu quý con hơn chính bản thân mình?

Cứ như một cô tiên bước ra từ trong cổ tích, cô tiên luôn xuất hiện và bên cạnh con mỗi ngày giờ trong đời. Cô tiên không đòi hỏi con đền đáp bất cứ điều gì và luôn tha thứ mọi lỗi lầm cho con. Cô tiên ấy trong mắt con là người phụ nữa đẹp nhất trên thế giới này, cô tiên đã yêu con say đắm và trao tặng cho con một tình yêu vĩnh cửu, khó ai có thể cướp được của con…

Đã bao đêm con hằng lo lắng vì một ngày mẹ sẽ rời xa con, khi mẹ chưa kịp nhìn thấy con trưởng thành. Trong tiếng mưa ngoài kia, con biết chăng mẹ cũng đang lo lắng về con. Tiếng mưa như thúc giục con gọi điện về nhà và nói với mẹ điều con đã giấu trong lòng bấy lâu nay mà không dám thốt ra: Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

© Dã Quỳ - blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kết thúc là bắt đầu...

Kết thúc là bắt đầu...

Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.

Cánh cửa tình bạn

Cánh cửa tình bạn

Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.

Một người giữ lại, một người buông tay

Một người giữ lại, một người buông tay

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.

Quay trở về nhà

Quay trở về nhà

Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.

Âm thầm chờ anh quay về

Âm thầm chờ anh quay về

Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Về quê...

Về quê...

Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

back to top