Cảm ơn mẹ đã cho con được làm con của mẹ
2012-11-09 09:58
Tác giả:
Mẹ sinh ra con khi mùa thu dịu ngọt nhất, có lẽ vì thế mà con gái của mẹ lúc nào cũng chất chứa đầy tâm sự, đầy nỗi niềm và nỗi lòng mênh mang những dòng suy nghĩ giấu kín. Nhưng con yêu điều đó, bởi vì vốn dĩ bản thân con người con như thế, bởi vì đó là những tính cách mà cha mẹ cho con và nơi con lớn lên tạo ra cho con.
Ngày bé, mỗi khi bị mẹ đánh, bị mẹ cấm không cho chơi trò này, trò kia… con thấy thật ghen tị với thằng bé hàng xóm. Mẹ nó cưng nựng nó như nâng một quả trứng bé nhỏ, mẹ nó dỗ dành mỗi khi nó khóc thét đòi hỏi cái gì… Có lúc con cứ nghĩ “Có lẽ mẹ ghét mình”. Nhưng sau này khi con nhận thức được nhiều điều, con mới hiểu những điều mẹ đã làm luôn hướng con đến cái tốt đẹp.
Tuổi thơ con luôn quấn quýt bên mẹ. Mẹ là cô giáo đầu tiên trong cuộc đời con, mẹ dạy con biết đi, biết nói, dạy con cách cầm đũa, dạy con hát, dạy con đọc, mẹ dạy con những gì con muốn biết và cần phải có để hoàn thiện mình. Con nhớ lắm những hôm theo mẹ đi cấy, khi đó con mới chỉ học lớp 3. Con làm sao giúp được mẹ cấy lúa, nhưng ngồi trên bờ nhìn mẹ cấy và hát cho mẹ nghe. Con chỉ muốn cho mẹ biết không phải mẹ đang làm việc một mình mà vẫn có con bên mẹ giữa cánh đồng bao la ấy. Chắc lúc ấy mẹ thấy vui lắm phải không?

Và suốt những ngày tháng con đi học, mẹ là người làm cầu nối giữa con và thầy cô. Mẹ luôn gửi gắm con cho các thầy cô giáo, con luôn là học sinh được quan tâm, được chỉ dẫn tận tình. Kết quả học tập của con được mẹ cập nhật thường xuyên, con không hề biết điều đó nên không bao giờ cảm thấy áp lực, lúc ấy với con việc học cũng giống như chơi vậy, không đặt nặng vấn đề điểm số hay phải hơn ai… và có lẽ đó cũng là một phần giúp con học tập tốt hơn.
Cứ thế con dần lớn lên bên cha mẹ, giờ đã là sinh viên năm cuối nhưng trong mắt mẹ con vẫn bé nhỏ, vẫn luôn cần được chở che. Đôi khi con cũng được phép tự quyết định việc mình làm, nhưng đằng sau luôn là sự lo lắng thật nhiều của mẹ. Con hiểu, bởi vì những lúc người thân của con gặp vấn đề gì con cũng lo lắng như thế, con không thể sống bình thường nếu có ai trong gia đình của mình gặp trắc trở. Và điều mẹ lo lắng đấy xuất phát từ chính tình yêu thương dành cho con cũng như bao người mẹ khác trên đời này vậy.
Mẹ à, con thích lắm những lúc được ôm mẹ thủ thỉ bao nhiêu chuyện, từ học hành, bạn bè, chuyện tình cảm bởi vì lúc đó con luôn nhận được sự động viên mạnh mẽ của mẹ. Có lẽ nhiều người mẹ khác khuyên con mình nên yêu một người như thế này thế nọ, gia đình phải thế kia... còn mẹ, “Con hãy làm theo trái tim mình mách bảo”. Dĩ nhiên con cũng sẽ làm thế, nhưng còn gì bằng khi có thêm sự hậu thuẫn của mẹ. Mẹ luôn như thế, không bao giờ đặt nặng vấn đề lên vai con cái, mẹ luôn để cho con được làm một cách tự nhiên, không áp lực, không phải lo lắng nhiều. Và có lẽ như thế con sẽ làm tốt hơn phải không mẹ?

Cả đời mẹ làm tất cả vì con cái, vì gia đình. Mỗi ngày con trưởng thành đồng nghĩa với tóc mẹ thêm một sợi bạc và nếp nhăn hằn lên khóe mắt. Một chiều khi con thấy lơ thơ sợi tóc trắng của mẹ bay trong gió, cũng mới chỉ một sợi thôi nhưng lúc đó lòng con thấy buồn man mác, một cảm giác thật khó tả. Bởi vì với con chỉ có người già, người mà con gọi là ông, là bà thì mới có tóc bạc; với con mẹ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ già, con không muốn điều đó. Con muốn mẹ của con mãi trẻ trung, khỏe mạnh; luôn bên con lúc vui, an ủi con khi buồn. Con sợ những sự thay đổi đó trên mái tóc và khuôn mặt mẹ, con không muốn thế đâu mẹ ạ.
Con cái học và làm việc xa nhà, con biết cha mẹ cũng thấy trống vắng lắm, thế nên con muốn về nhà với mẹ thật nhiều, có về nhà con mới cảm nhận được sự an toàn và tình thương yêu. Nhưng con ghét cái cảm giác khi mà con bước lên xe trở lại Hà Nội, mẹ đứng dưới nhìn theo cười động viên con, ánh mắt mẹ như muốn níu con ở lại với mẹ thêm giây phút. Biết bao nhiêu lần như thế rồi nhưng tất cả cùng chung một thứ cảm xúc đó, con không quên được, cảm giác lúc đó khó chịu lắm, con vẫn chưa quen được.
Hành trình cuộc đời con từ lúc còn là một hài nhi, lúc bi bô tập nói, chập chững bước đi đầu tiên, năm vào lớp 1 mẹ dắt tay con đến trường, năm vào đại học mẹ là người đưa con đi nhập trường, đến giờ con đã sắp kết thúc chặng đường đại học, mẹ luôn là người dõi theo từng bước con đi, luôn là hậu phương vững chãi cho con thêm niềm tin, là người bạn sẻ chia mọi điều. Con cảm ơn mẹ, cảm ơn vì đã cho con được làm con của mẹ. Cầu chúc mọi điều đến với mẹ luôn là điều tốt đẹp. CON YÊU MẸ!
- Gửi từ boconganh_seau91@
Để
những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các
thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác
của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa
chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

