Phát thanh xúc cảm của bạn !

25 tuổi nếu chưa biết những điều này thì bạn chưa lớn được đâu

2017-02-22 01:30

Tác giả:


25 tuổi, nói trẻ không phải trẻ, nói lớn cũng chẳng phải lớn. Chỉ là cái cột mốc lơ lửng ấy khiến người ta thấy mình thật khác. Có khá nhiều thứ cần để tâm: đồng nghiệp ở cơ quan, bạn thân đua nhau cưới, sao nọ sao kia đang nổi tiếng như thế nào..., thế nhưng bạn lại chẳng có thời gian để ngồi xem lại chính mình.

***

Nếu cái tôi cao quá, thì trèo xuống bớt đi

Nhiều người lầm tưởng lòng tự trọng của mình chính là "cái tôi", vậy nên ra đời có bao nhiêu là hừng hực đấu khẩu, sếp nói sai thì một mực cãi đúng, nói nặng nhẹ một chút là giãy nảy lên: "Tôi là vậy đấy" rồi nộp đơn nghỉ việc. Khi lòng tự trọng là biết mình biết ta, làm việc có trách nhiệm và cư xử khéo kéo, thì cái tôi/ cái sĩ diện gần như đi ngược lại với tất cả.

Nếu đã 25 rồi mà bạn vẫn thường xuyên hậm hực về việc người khác làm trái ý mình thì nên xem lại; một người hai người nói có thể do ý kiến chủ quan, nhưng nếu "thế lực thù địch" đối với bạn quá đông, thì có thể vấn đề là nằm ở chính mình.

Chưa thành công thì không sao, nhưng ít nhất hãy để cho mình "được" thất bại

Có ai lại muốn làm gì đó mà bị thất bại đâu, nhưng đó là điều mà tất cả mọi người đều trải qua.

Hãy để mình “được thất bại” tức là cố gắng để làm, chứ đừng để mọi kế hoạch ở trên trang giấy. Có làm mới biết đúng sai, mới có thành công hay thất bại. Bước ra khỏi vùng an toàn ấy và bản lĩnh hơn đi là điều bạn cần làm lúc này.

 25 tuổi nếu chưa biết những điều này thì bạn chưa lớn được đâu

Ngưng đeo mác "an phận"

Nhiều người chỉ mới 25 đã hô hào với người khác rằng: "Tôi giờ an phận rồi", "Ráng làm kiếm tiền sau này dưỡng già".

Nếu thật sự an phận bạn sẽ không ghen tị khi có người khác giàu hơn mình, sung sướng hơn mình mà hoàn toàn hài lòng với những gì mình có.

Chẳng ai dám nói mình không GATO với những người thành đạt nọ, doanh nhân kia, thế nên đừng có dùng từ “an phận” để huyễn hoặc chính mình nữa.

25 tuổi rồi, bạn hiểu bản thân mình tới đâu?

Có khá nhiều thứ cần để tâm: đồng nghiệp ở cơ quan, bạn thân đua nhau cưới, sao nọ sao kia đang nổi tiếng như thế nào..., thế nhưng bạn lại chẳng có thời gian để ngồi xem lại chính mình.

Đôi khi, chúng ta quá để tâm đến những vấn đề của người khác khiến bạn lơ là bản thân mình đây mới chính là thứ cần được hiểu nhất, cần được đầu tư nhất và quan trọng nhất trong cuộc sống này. 25 tuổi là lúc bạn cần hiểu bản thân mình rõ hơn, biết được mình thực sự muốn gì cần gì để vạch ra được những hướng đi đúng đắn tiếp theo, đừng lơ là nó nữa.

 25 tuổi nếu chưa biết những điều này thì bạn chưa lớn được đâu

Mối quan hệ không tự nhiên mà có

Nếu đã 25 tuổi mà bạn vẫn đang nghĩ rằng mọi mối nhân duyên đều là do trời định và phó mặc cho trời thì vẫn còn kịp thời gian cho bạn thay đổi đấy. Cho dù là có duyên trời định thật đi nữa thì cũng không thiếu gì duyên tự tạo đang ngày ngày trôi tuột qua tay nếu bạn không biết cách nắm bắt.

Mọi mối quan hệ đều cần có sự đầu tư, từ quan hệ công việc cho đến bạn bè thân thiết. Và đừng nghĩ cứ để mặc mọi thứ tự nhiên thì mối quan hệ sẽ tự động phát triển, nếu muốn mọi người thật sự thân thiết với bạn, hãy chứng tỏ bản thân mình là người xứng đáng trước.

Có của ăn, của để

Chẳng hay ho gì khi bạn kiếm 1 tiêu 10, nhưng cũng sẽ thật đáng tiếc nếu bạn dành tất cả số tiền mình kiếm ra dồn cho việc tiết kiệm. Ở cái tuổi 25, bạn cần học cách cân bằng giữa những nhu cầu cá nhân với việc để dành ra những khoản tiền dự phòng nhất định. Đừng tiêu tiền theo kiểu có bao nhiêu xài bấy nhiêu nữa, hãy lập ra những kế hoạch thu chi, tiết kiệm thật cẩn thận, và cố gắng hạn chế "tiền âm" tới mức thấp nhất có thể.

Nếu ai đó nói bạn đã thay đổi, hãy mừng vì điều đó

Tất cả mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, và đó là quy luật rồi. Thay đổi để thích nghi, thay đổi để tốt hơn, thay đổi để trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn, tự tin hơn, thì đó là những thay đổi đáng mừng. Nếu không thay đổi, bạn sẽ mãi là bạn của vài ba năm về trước, chỉ có điều là phiên bản hiện tại già hơn, xấu hơn, tư duy cũ kĩ hơn mà thôi.

 25 tuổi nếu chưa biết những điều này thì bạn chưa lớn được đâu

Có trách nhiệm với chính mình, ngưng đổ lỗi

Ở cái tuổi này rồi thì bạn đừng bao giờ nghĩ rằng người khác sẽ phải có trách nhiệm đau khổ hay tức giận cùng bạn. Chẳng phải chính bạn mới là người quyết định tất cả đó sao. Từ trong công việc đến những mối quan hệ thường ngày, hãy học cách chịu trách nhiệm trước những vấn đề liên quan trực tiếp đến bản thân mình. Bạn không còn là đứa trẻ 5 tuổi để khóc không lý do cũng có anh, chị, em đứng ra "chịu trận" thay. Sự trưởng thành và chín chắn không nằm ở độ tuổi mà nó nằm ở cách bạn "dám làm dám chịu" ra sao đấy.

Sau tất cả, hãy luôn nhớ yêu bản thân thật nhiều

Yêu bản thân không phải là bạn nuông chiều chính mình bằng cách ăn uống vô tội vạ hay chơi bời tiệc tùng thâu đêm cho thỏa thích rồi sống theo kiểu muốn làm gì thì làm không ngán ai. Cái gì cũng cần có những giới hạn nhất định. Học cách hiểu rõ hơn về tâm hồn mình, đối xử tốt với cơ thể của bản thân, hấp thu nhiều hơn những nguồn năng lượng tích cực và cũng từ đó mà đối xử thật chân thành với những người xung quanh. Cho đến khi bạn thôi không còn hao tổn tâm trí về những tác động từ bên ngoài mà nhận ra rằng bên trong bản thân mình mới là thứ cần được chăm sóc tốt nhất, thì đó là lúc mà bạn thành công rồi đấy.

Blog Radio Sưu tầm và tổng hợp.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top