Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi ba mươi ta đem giấu nỗi buồn đâu đó

2017-08-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi ba mươi, đem giấu biệt nỗi buồn đâu đó, chẳng dễ gì tỏ bày cùng ai khác. Những ngộ nhận về cuộc đời, về lòng người hay những tù đọng quẩn quanh thi thoảng vẫn khiến bản thân nhiều mỏi mệt.

***

  Tuổi ba mươi ta đem giấu nỗi buồn đâu đó

Ba mươi tuổi, đừng tự cảm thấy mình đã già đi. Có lẽ ba mươi không khác nhiều so với những năm hai mươi. Chỉ là thời gian nói lên cách sống của một con người mà thôi. Trái tim vẫn trẻ trung, đó mới thực sự quan trọng! Đừng nghĩ rằng ba mươi tuổi thì sẽ thôi mơ mộng. Ngày ta thôi mơ mộng là ngày cuộc đời ta mất hết ý nghĩa.

Khi ba mươi, đã qua rồi cái thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cái thời với những ước mơ, những khát vọng chinh phục dám nghĩ dám làm. Trong người sục sôi ngọn lửa luôn hướng về phía trước, thất bại, gục ngã rồi lại đứng lên, không so đo nghĩ ngợi. Bước vào tuổi ba mươi bỗng trầm mặc hơn, mỗi bước đi phải suy nghĩ chín chắn, cân nhắc cẩn thận rồi đưa ra một quyết định để ít phải chịu rủi ro.

Tuổi ba mươi, bạn bè hầu hết đã ổn định, ta vẫn nhởn nhơ dù trong mắt những người xung quanh, cuộc sống độc thân có một chút nào đó không hoàn hảo. Tuổi ba mươi của một cô gái độc thân thì ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống lặp đi lặp lại. Bước chậm lại so với mọi người một chút, đôi khi ta vẫn cho phép mình trẻ con một tí, nuông chiều bản thân hơn; bỗng sợ ngày già nua xấu xí gõ cửa nên biết quý trọng sức khỏe, ban thưởng cho mình nhiều quyền được làm đẹp và thư giãn. Tuổi ba mươi thấy hạnh phúc nhất khi luôn được tự do và tự tại; thoải mái với các sở thích cá nhân và tận hưởng thế giới riêng của mình. Bạn bè cùng trang lứa ngoảnh mặt nhìn một cô gái độc thân thì chợt ao ước quay về thanh xuân.

Ba mươi năm, một quãng thời gian không hề ngắn để ta trải qua những thất bại, đối diện với khó khăn. Chợt nhận ra rằng có những kiến thức chúng ta có thể học được ở trường học, ở người khác. Nhưng cũng có những kinh nghiệm chúng ta chỉ có thể cảm nhận và trưởng thành bằng trải nghiệm của chính mình. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là những bài học đáng giá nhất. Quá khứ chỉ tồn tại một sai lầm khi ta không rút ra được bài học cho tương lai. Giờ đây trong ta chỉ có mong ước làm được những việc trong tầm với, những suy nghĩ thực tế, giản dị nhưng thật hoàn hảo. Và ta cũng nhận ra rằng khi ta hoàn thành được nó cũng là một điều rất khó.

  Tuổi ba mươi ta đem giấu nỗi buồn đâu đó

Tuổi ba mươi, mọi người thường nghĩ mình phải có một cái gì đó để khẳng định, một vị trí, vai trò trong xã hội. Còn ta vẫn mông lung, đôi khi chìm vào những suy nghĩ luẩn quẩn, không biết mình muốn gì và làm gì. Nhiều khi, những khó khăn trong cuộc sống lại khiến ta cảm thấy bế tắc và khó tìm ra lối đi phù hợp. Tuổi ba mươi, đôi lúc mơ hồ về mọi thứ đã qua, tiếng chiếc đồng hồ tích tắc chạy từng giây nặng nề, thi thoảng chen lẫn một tiếng thở dài. Cuộc đời không dễ để bước đi.

Tuổi ba mươi, khi khát khao được cống hiến nhưng cuối cùng lại phải nhốt mình trong những "ô cửa hẹp" của cuộc đời. Nhưng tự nhủ phải như con đại bàng kiêu hãnh, chúng ta phải thức dậy từ những khó khăn và đáp trả một cách mạnh mẽ những thách thức của số phận. Ta lựa chọn bình an, mà bình an từ tâm thì đâu ai hay ngoài bản thân mình.

Tuổi ba mươi, đem giấu biệt nỗi buồn đâu đó, chẳng dễ gì tỏ bày cùng ai khác. Những ngộ nhận về cuộc đời, về lòng người hay những tù đọng quẩn quanh thi thoảng vẫn khiến bản thân nhiều mỏi mệt.

Tuổi ba mươi, ta đã đi được gần một nửa đời người, quãng đường phía trước còn rất dài, dù chưa biết cuộc sống của ta sẽ về đâu nhưng ta biết rằng phải hành động cho những kế hoạch ta đặt ra trong hôm nay, kế hoạch của hôm nay là để ngày mai ta tốt hơn. Bởi cuối cùng thì, chúng ta sinh ra và trưởng thành để sống trọn vẹn nhất với những gì mà ta muốn, được là chính mình và trải nghiệm những điều ý nghĩa của cuộc đời. Chẳng ai có thể ngăn cản việc bạn chạy theo những giấc mơ và sống cuộc sống theo cách riêng của bạn.

© Đỗ Thái Hà – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"

Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

back to top