Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương rồi cũng xoa dịu những nỗi đau

2013-04-23 15:58

Tác giả:


Ngồi bên hiên cửa phòng, nó lặng thinh như một cái xác vô hồn. Ngước mặt lên, đôi mắt nó sâu hun hút nhìn vào khoảng trời đêm… Một màu bàng bạc, rồi dường như có cái gì đó ấm ấm, ướt át và sáng lên trên khoé mắt của nó. Nó đang khóc! Nhưng chẳng có một thứ âm thanh lạ lùng nào phát ra từ nơi cổ họng của nó, không một tiếng nấc, không một tiếng sụt sùi… mà nước mắt nó cứ thế chảy thôi, dài trên má, xuống cổ rồi ướt nhèm hai đầu gối đang co ro áp sát vào ngực nó. Đêm nào cũng vậy, với cái hiên vắng hướng ra cánh đồng xa xăm, với bầu trời đen ngòm và gió, nó cứ ngồi đấy với cái bóng của chính mình nước mắt nó rơi… Đó là nó của 3 năm trước.

Giờ nó đã 21, nó đã không còn ngồi bên hiên cửa, không còn lặng thinh với cái bóng và nó cũng đã thôi khóc. Cuộc sống từng ngày trôi đi, nó dường như cũng hối hả dần với nhịp sống. Nó đi học, rồi đi làm thêm, thời gian trong ngày đối với nó dường như cũng trở nên hiếm hoi hơn để nghỉ ngơi và rồi nó cũng đã quên đi cái thế giới trước kia của nó với đêm, với mái hiên, gió và nước mắt.

Ngày nó rời gia đình ra Hà Nội học, nó đã tự nhủ nó phải thay đổi, phải thành công, nó nhớ dáng mẹ nó bé nhỏ, còi cõm, con mắt nhạt nhoà đứng trên con đê làng tiễn nó. Mẹ nó không khóc, mắt mẹ nó lúc nào cũng thế có lẽ từ cái ngày ấy mẹ đã chẳng thể nào có thể khóc. Mỗi lần nhìn vào mắt mẹ, tim nó đau nhói rồi nó ghét người đã làm mẹ nó như thế. Một mình lên Thủ đô lạ lẫm, ngày nhập học nó hoang mang, đi giữa dòng người tấp nập đến trường làm thủ tục vào ở kí túc xá. Cầm trên tay tờ “Sơ yếu lý lịch cá nhân” mắt nó lưng tròng, má nó ướt, nó cũng không biết đó là mồ hôi hay có thứ chất lỏng nào đó đang lăn dài trên má nó. Cố quay người thật nhanh, đưa ống tay áo nó quẹt ngang rồi hì hụi viết viết... con chữ cứ nhoè dần nhoè dần trong mắt nó! Đêm đầu tiên nó ở một nơi xa, nó ở 1 mình, nó không ngủ được. Nó nhớ nơi hiên nhà về đêm, nhớ dáng mẹ ngày tiễn nó đi, rồi bất giác nó nhớ ánh mắt của mẹ, cứ thế bao nhiêu kí ức về người đó hiện về như dày xéo tim gan nó. Nó gì chặt đôi bàn tay lên ngực, co rúm người, thỉnh thoảng đấm cái thụp vào ngực tự làm nó đau... nó khóc! Đêm vẫn tĩnh mịch và đen ngòm, không một âm thanh mà nếu có cũng hiếm lắm, chú ý lắm mới nghe thấy tiếng thở nấc lên yếu ớt của nó. Vẫn là nó của 18 tuổi. Chưa bắt đầu và cũng chưa thay đổi.



Rồi cái nhịp sống nơi đô thành ồn ào, vội vã cũng cuốn nó trôi tuột đi theo thời gian, 3 năm đã khiến nó cười nhiều trở lại, nó nói nhiều hơn với mọi người, nó thấy yêu đời và quý trọng chính nó hơn. Nó cũng nhận ra rằng nó cần bước đi hơn là ngoảnh lại, cần yêu thương hết mình ở hiện tại và hi vọng vào tương lai. Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu dự định nó đặt ra cho mình. Góc học be bé của nó rồi cả cái trần giường nó nằm ngủ cũng chi chít những mẩu giấy nhớ, nó lấy đó làm động lực nhắc nhở bản thân mỗi khi nó cảm thấy mệt mỏi và cả khi nó nhớ ánh mắt mẹ. Nhưng cuộc sống luôn là những thử thách mà đối với 1 đứa con gái như nó thì đâu phải dễ dàng gì, có những thứ phải đánh đổi, phải hi sinh mà huống gì giữa cái đất Thủ Đô này người với người đâu chân chất và giản đơn như con người ở cái vùng quê nghèo của nó. Vậy là nó cứ vồn vã đua đuổi theo cuộc sống, nó tham gia một đơn vị tình nguyện của trường. Nó thấy vui lắm! Cứ mỗi lần đi xa, lúc lên miền núi lúc ngược về xuôi trong nó lại trào lên bao nhiêu cảm xúc, nó nhận ra nhiều, nhiều lắm những mảnh đời ngoài kia còn đáng thương, còn bất hạnh hơn nó gấp bội phần. Nó nhớ bản nghèo núp mình sau núi của người dân tộc Thái, nhớ con đường ngoằn nghèo bạt ngàn hoa Hoè trắng li ti, nhớ đứa bế đứa bồng mặt nhem nhuốc chạy lon ton trên con đê theo đoàn sinh viên tình nguyện hành quân trở về nơi tập kết. Đêm xuống, cả bản chìm trong đêm đen kịt, không một ánh đèn điện, hiếm hoi lắm vài ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu từ trong nhà hắt ra. Mọi thứ thuộc về nơi này cứ buồn tẻ, cứ vắng lặng và nghèo lắm! Đến đây tự nhiên nó nhớ quê da diết. Lâu rồi nó chưa về nhà…

Cuộc đời là những chuyến đi! 3 năm nó đi nhiều  nơi và cũng gặp nhiều người nó hiểu ra yêu thương một con người là như thế nào, hiểu được đằng sau nụ cười hạnh phúc là vô vàn vết thương được vá lại giấu kĩ vào trong… Nó không còn là nó của 18, thương thân trách phận, lầm lũi co mình trong cái bóng của đêm, nặng trĩu một ấm ức tột cùng. Nó biết tại sao mắt mẹ nó lại như thế? Tại sao khi ấy nó lại ghét người đó như thế? Không phải nó ghét mà nó yêu, nó nhớ người đó nhiều lắm! Vì bởi yêu, bởi nhớ nên mới khiến nó căm ghét, ghét tại sao người đó bỏ nó mà đi không nói một lời để lại nó trơ trọi với bao lời hứa hão, bao yêu thương còn dang dở… để lại trên vai người vợ ốm yếu những lo toan chồng chất, nỗi đau mất mát, vết thương lòng chẳng bao giờ vá được, nước mắt chảy ròng hằng đêm. Nó hiểu ra mẹ nó còn đau hơn nó, còn yêu còn nhớ nhiều hơn nó. Đúng rồi! Làm sao mà không đau, không nhớ khi đó là người mẹ đã từng yêu, từng sống, từng cùng nhau ăn sắn, ăn khoai nhường cơm trắng cho con. Ngày nắng đến ngày mưa gồng gánh từ làng này đến làng nọ nuôi nó và hai anh. Giấu trong giọt nước mắt của mẹ, nó nhận ra mẹ khóc cả vì thương ba anh, em nó bỗng nhiên thiếu vắng đi một nửa tình cảm, khóc vì sức mình ốm yếu làm sao lo nổi cho con trọn vẹn… nhưng mẹ chưa bao giờ khóc trước mặt nó và anh, lúc nào mẹ cũng cười nhưng dù có cố gắng thế nào nó vẫn nhận thấy nỗi đau của mẹ. Ngày nó đi học, mẹ cũng cười với nó, nụ cười không rạng rỡ, không mừng vui khấp khởi như người ta vẫn thấy mà nụ cười của mẹ nhợt nhạt, nhẹ nhàng nhưng khắc sâu, ấm áp và khác mọi ngày. Nó cảm nhận được mẹ nó đang rất vui và tự hào về nó, mẹ muốn nó hiểu những vết thương nên được vá lại và dấu kĩ vào trong rồi sau đó hãy mỉm cười như mẹ - Nụ cười hạnh phúc! Đến bây giờ nó mới hiểu.

Yêu thương rồi cũng xoa dịu đi những nỗi đau, làm mờ đi những kí ức buồn thuộc về quá khứ. Nó không khẳng định rằng nó đã quên nhưng nó biết tất cả đã ngủ yên trong một góc nào đó sâu lắm trong tim nó đủ để nó mỉm cười bước tiếp. Có những thứ qua đi rồi xin đừng níu giữ, xin đừng oán trách! Hãy cứ buông tay và tha thứ vì yêu thương còn ở lại, mãi ở lại. Nó tự hỏi: “Có lúc nào, ai đó trong cuộc sống ngoài kia từng nghĩ mình đã hết yêu thương và ngừng yêu thương?”. Trên bầu trời một vệt sáng vụt qua trước mắt nó – Một vì sao đổi ngôi.

….“Yêu thương lại trốn đi rồi, hình như nó núp sau nỗi đau thì phải? Nhưng vẫn ở đấy thôi”… Nó mỉm cười!

  • Gửi từ thanhhai ngo - haiyd.neu@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top