Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho những tháng năm không trở lại

2014-07-24 01:04

Tác giả:


Blog Family - Quá khứ lúc nào cũng đẹp, mà cũng có thể khi còn là một con nhóc không bận tâm nhiều thì mọi thứ đều là màu hồng. Cảm ơn cuộc đời vì đã cho nó có những ngày tháng lắng sâu vào tiềm thức, cho nó một khoảng không rộng lớn với một miền kí ức đẹp như chính bức tranh quê nó buổi bình minh.


***

Từ ngày vào thành phố này nó dường như đã quên cái cảm giác dậy thật sớm để đón bình minh ngày mới như thói quen ngày xưa nó vẫn làm. Nếu ai đó vẫn ôm hoài cái bóng quê hương, cái bóng tuổi thơ mà đến giờ vẫn còn mộng mị trong giấc ngủ nhiều thì khó có thể bước ra mà hòa nhập với cuộc sống này. Tất cả chỉ là mới hôm qua…

“Xin cho tôi góc trời bình yên nhé!

Để tôi lặng lẽ cho góc trời riêng tôi”


Trong nó vẫn còn đong đầy những buổi sớm tinh khôi ngồi trên ban công nhà để yên cho làm gió sớm mai khẽ ùa qua da thịt, cảm giác mát rượi, thấm vào hơi thở Ai bảo nó yêu gió? Ai bảo nó có tâm hồn mong manh như gió? Dễ tổn thương, mau đau lòng? Nơi ban công nó chọn cho mình một góc để có thể quan sát được dòng người đang tấp nập ngược xuôi cho một ngày mới. Là con gái Phố Chợ, ai nghĩ nó chọn ngồi đây chỉ để nhìn những gì đang diễn ra? Cũng chính nơi này nó cùng những người thân yêu nhất quay quần bên nhau để vô tình nhận ra ai cũng chọn đó làm góc khuất cho riêng mình và cũng chính nơi này mọi bí mật đều được hé mở…

Nó yêu gia đình mình lắm, tổ ấm đơn sơ nhưng chứa chan tình cảm được vun đắp từ bàn tay bố vững chãi, bàn tay mẹ vuông khéo và sự ngoan hiền của ba chị em nó. Cũng nơi ban công đó nó ngắm quê hương trong đêm, không thanh bình, không quá ồn ào. Kìa là quán cô Ba heo hắt với vài món đồ bán lẻ đủ cho bữa cơm qua ngày. Ngày xưa, cô là người buôn bán đắt khách nhất khu này, nhưng sự khôn ngoan của một người đàn bà cũng không thể bằng những thủ đoạn khôn lường thế gian, và đời đâu phải chỉ đơn giản là sự tận tụy. Bên trong đó còn ẩn chứa biết bao điều mà ta chưa thể biết nổi. Khắt nghiệt lắm khi không đi theo bất kì một quy tắc nào cả. Mà đó đã là một định mệnh, muốn hay không thì con người ta cũng phải chấp nhận đôi khi là nghiệt ngã. Đúng là quá khứ luôn đẹp, hay ít ra với cảm nhận mà nó có được thì càng vàng son thì đi kèm sau đó sẽ là sự hụt hẫn, thất bại ê chề.



Nó vẫn nhớ da diết cái nắng oi ả của khí trời miền Trung. Chạy tung khắp sân vườn nhà Ngoại hóng gió, trộm vài quả trái cây ông bà phần con cháu ở xa, ngồi vắt trên cây chôm chôm an toàn nhất mà ngủ khì lúc nào không hay. Để chiều đến vội thả hồn ra cánh đồng quê để kiếm hơi gió thơm mùi mạ non nhũng trưa tháng Ba, hòa vào dòng người gánh lúa những trưa tháng Năm, mà cũng có thể là hít hà khói rơm chiều ngai ngái hương lúa mới. Mấy ai xa quê lại không da diết cái mùi thoang thoảng mà nồng nàng trong tâm thức này? Hay cả những đêm hùa theo đám người soi cua để về nhà có ngay bát bún riêu nóng hổi thơm cay mà mẹ nấu?

“Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật lâu, nhìn gió quê hương ngồi ngẫm lại mình, tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống…”

Cái góc kí ức mà không một người nào dám quên.

“Cho kỉ niệm ta giữ vào lòng nhé!

Để chính ta là mảnh vẽ quê hương

Cho ông bà, cho mẹ cha, em chị

Cho cả vào đây ta giữ lấy tình yêu”


Cái góc trời của nó còn là cả khoảng không quê hương mênh mông xa vắng, ai bảo nó tham lam, nó đành chịu bởi lẽ một miền kí ức xa xôi đang dội về.. Đó là những buổi sáng êm như ru nó choàng dậy trong tiếng gọi quen thuộc của nhỏ bạn thân

“Q! dậy đi học mầy”.

“Ta ngủ 5 phút nữa thui”.

Rồi vội vàng chuẩn bị cho một ngày mới, bước ra khỏi nhà với cái bụng trống rỗng là thói quen vô đối của nó mặc dù hôm nào mẹ cũng mua sẵn đồ ăn để trên bàn kèm theo lời nhắn “Ăn sáng nghe chưa”. Để trưa về nó lân la hàng quán nào đó rồi cũng vội vã đạp xe như điên về nhà cho kịp bữa cơm trưa. Và đến giờ lại thèm nghe da diết câu mẹ hay mắng “Tao không dám ăn sáng vậy mà sáng nào cá dưới suối cũng được ăn hén”.

Nhớ Ba khản giọng trong nghề gõ đầu trẻ. Nhớ ba hiền, ba ấm áp như một mặt trời lan tỏa khắp lối nó đi, ba nhẫn nhịn, ba chịu đựng, tất cả vì “nhà mình”. Nhớ mẹ tần tảo trong gian hang vây quanh toàn là trẻ con với kẹo mút, bỏng ngô xanh đỏ, biết bán giấc ngủ trưa để kiếm cho chị em nó chút sung túc hơn người ta.

***


“Gia đình” hai tiếng thiêng liêng mà khi nhắc đến mắt nó ngời lên tự hào.

Nơi đó, ngày xưa có cái phòng mưa dột ướt hết chổ nằm, ba mẹ thức trắng đêm để canh lũ về.

Là nơi mẹ nấu những món ăn ấm lòng cho những ngày đông mưa dầm mưa dề.

Là nơi mọi tội trạng trong nhà chỉ là của riêng ba đơn giản vì mẹ đâu dám la ba mặc dù mẹ đều biêt hết.

Là nơi ba nấu những món ăn kì quái nhất thế kỉ nhân ngày 8/3, là những nồi cơm chiên to đùng về khuya mẹ bồi dưỡng cho cả nhà.

Là nơi khóe mắt nó cay vì những lần bị mẹ mắng oan.

Là nơi nó lớn lên, là nơi cất giữ nhiều bí mật cuộc đời nó…

“Lá dang năm bảy lá

Cá cơm năm bảy con

Vậy mà trọn kiếp người

Theo con cùng năm tháng”


Lại miên man trong không gian là nó, cô bé với đôi chân trần chạy trên vùng đất quê hương, để ghi nhớ từng nắm cát, từng hạt sỏi

“Khách bước dồn

Hồn mây phiêu lãng

Có mang theo nắm cát quê hương

Để nhớ thương vấn vương gói trọn

Miền thương nhớ

Trong cơn mơ

Ùa về”


Với nó, cát là nguồn cội của cuộc sống. ba lớn lên từ những cồn cát sai oằn dừa, mẹ về với ba từ bãi cát dài tưởng chừng như vô tận. Cát nóng bỏng, cát vàng lạnh, cát bỏng rộp chân người. vậy mà nó vẫn yêu cát. Hay đúng hơn nó yêu cát vì đã mang ba mẹ về bên nhau đã đơm hoa cho tình yêu 15 năm chông gai… Đi chân trần trên cát nó thấy mình tự tại, hồn nhiên không lo âu vướn bận. cát cho nó xây lâu đài ước mơ, xây tuổi thơ với những chiều tắm mát bên cái giếng cát ba đào …

Quá khứ lúc nào cũng đẹp, mà cũng có thể khi còn là một con nhóc không bận tâm nhiều thì mọi thứ đều là màu hồng. Cảm ơn cuộc đời vì đã cho nó có những ngày tháng lắng sâu vào tiềm thức, cho nó một khoảng không rộng lớn với một miền kí ức đẹp như chính bức tranh quê nó buổi bình minh.

  • Hoàng Quỳnh
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top