Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về nhà đi con!

2019-07-15 08:24

Tác giả:


blogradio.vn - “Bố không phải bố ruột của con, bố cũng không là người hoàn hảo nhưng bố vẫn sẽ yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất!”. Không có những vấp ngã đầu đời, có lẽ tôi chẳng thể biết cách trân trọng tình cảm gia đình và học cách trao yêu thương để nhận lại hạnh phúc.

***

Tôi chỉ biết bố đã bỏ mẹ con tôi đi lúc tôi mới tròn 2 tháng tuổi. Cuộc sống của mẹ con tôi đã phải trải qua những quãng thời gian khó khăn nhất! Mẹ vừa là mẹ, vừa là bố, vừa là bạn và cũng là cô giáo đầu tiên của tôi. Nhà có hai mẹ con, mẹ lại hay bận việc chợ búa nên từ bé tôi đã được học cách sống tự lập. Lớn hơn một chút, tôi biết giúp mẹ việc nhà. Với tôi khi ấy, mẹ là tất cả. Mẹ đã từng ôm tôi vào lòng mà nói rằng cuộc đời mẹ sẽ không dành cho ai khác nữa, chỉ riêng tôi thôi!

Năm lớp 9, vừa đi học về, tôi đã thấy một người đàn ông lạ bước ra từ trong nhà. Linh cảm có điều gì đó không bình thường nên tôi gặng hỏi mẹ. Mẹ chỉ lặng người quay đi rồi rơm rớm nước mắt… Từ trước đến giờ đã có không ít người đến nhà có ý định muốn tiến xa hơn, mẹ đều gạt đi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ bị thay đổi, thoáng hiện rõ trong từng cử chỉ, ánh mắt.

Người đàn ông ấy bắt đầu đến nhà tôi thăm hỏi nhiều hơn, sáng giúp mẹ chở hàng ra chợ bán, chiều lại cùng dọn hàng về,… Có lần chú cũng lân la hỏi thăm tôi chuyện học hành, nhưng thấy tôi lờ đi, nên cũng không dám hỏi thêm nữa. Trong suy nghĩ của tôi khi đó, thật sự rất khó chấp nhận việc chung sống với “người lạ” không phải ruột thịt, càng khó chấp nhận để mẹ gửi gắm cả cuộc đời và chia sẻ tình yêu thương dành cho tôi với “người lạ” ấy. Sợ tôi lo nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến việc học, mẹ vẫn chỉ giữ khoảng cách hạn chế và không bao giờ để tôi thấy những hình ảnh thân thiết giữa hai người.


16 tuổi, tôi đủ lớn để hiểu mẹ đã vất vả nuôi tôi thế nào, mẹ cũng xứng đáng được bù đắp những thiếu thốn tình cảm như bao người phụ nữ khác, và dù mẹ có mạnh mẽ đến đâu cũng cần có một bờ vai để dựa vào… nhưng cái suy nghĩ bồng bột của một đứa mới lớn lại luôn khiến tôi hành động thật ích kỉ. Các cô, bác,… trong nhà cũng đã nhiều lần nói chuyện, tôi lại thấy thương mẹ hơn.

Mấy tháng sau, mẹ quyết định để chú ấy đón hai mẹ con tôi về ở cùng trong căn nhà mới khang trang, sạch sẽ. Trước đấy, tôi được mẹ kể rằng chú ấy là bộ đội về hưu, đã có một đời vợ nhưng người vợ trước không biết trân trọng tình cảm gia đình nên giờ chú ấy muốn dành phần tình cảm ấy bù đắp cho mẹ con tôi. Chung một mái nhà, tôi bắt đầu chấp nhận đối mặt với mọi thứ, cho dù vẫn còn hơi chút gượng gạo…

- Cháu chào chú… à… bác…

- Đi học có mệt không con?

- Cháu không…

Thực ra chú ấy đối xử với mẹ con tôi rất tốt, thay mẹ chăm sóc tôi, kèm tôi học, thỉnh thoảng lại trầm ngâm, kể cho tôi những câu chuyện của một thời tuổi trẻ, hồi còn trong quân ngũ…

- Chú về ở chung với mẹ con mình rồi. Con muốn gọi “chú” mãi à? Thôi thì, con có thương mẹ thì để chú ấy có cơ hội được làm bố của con nhé!

Nghe mẹ nói, tôi cũng chỉ “dạ vâng” để đấy, chưa kể có những lần nóng nảy mất bình tĩnh còn tỏ thái độ với chú ấy.

Bước chân vào cấp 3, tôi làm quen một đám bạn mới học cùng lớp. Thấy đứa nào cũng vui vẻ, nhiệt tình nên tôi cũng không ngại kết bạn chơi chung. Chính sự tin tưởng dễ dãi ấy đã khiến tôi dễ nghe theo lời rủ rê của tụi nó, cả cái suy nghĩ của tuổi dậy thì rằng lúc nào cũng muốn bản thân được thể hiện chứng tỏ mình là người lớn. Bọn tôi hẹn nhau “đi bụi” và bắt đầu một cuộc sống mới tự do, đỡ phải đau đầu nghe lời càm ràm của bố mẹ. Trước khi đi, tôi để lại một lá thư cho mẹ và đặt chuông báo thức đúng giờ mẹ đi làm về. Dù chỉ vẻn vẹn vài dòng cụt ngủn nhưng khi ấy, tôi lại không đủ tỉnh táo để biết mình đã làm mẹ đã đau lòng đến nhường nào.

Tiền tiết kiệm tôi dành dụm được mang theo cũng chỉ đủ mua bánh mì ăn qua ngày, cái ý nghĩ về “cuộc sống mới” của tôi nhanh chóng bị dập tắt. Vừa lo sợ vừa xấu hổ, tôi trở về nhà trong bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác. Tôi đã vô tư bỏ đi mà không biết đêm nào mẹ cũng khóc, đêm nào mẹ cũng mơ gọi tên tôi, còn chú bỏ cả công việc, quên ăn quên ngủ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi dò hỏi người quen, không kể ngày đêm, cốt chỉ mong tìm thấy tôi. Nhìn chú mới có mấy ngày mà hốc hác hẳn… ngược lại còn không hề quát mắng, chỉ nhẹ nhàng hỏi han rồi giúp tôi cầu xin nhận được sự tha thứ từ mọi người trong gia đình. Chính tôi cũng không thể ngờ rằng chú ấy đã thay tôi xin lỗi mẹ. “Bố!” - tôi vừa khóc vừa thốt lên rồi ôm chặt người đàn ông ấy, câu nói mười mấy năm trên đời tôi khao khát mà chưa một lần được gọi…

Thấm thoát 9 năm trôi qua, tình cảm bố con dẫu có đôi khi bị rạn nứt nhưng không vì thế mà tôi hết kính trọng, biết ơn người đàn ông ấy, người chồng, người bố luôn hết mực yêu thương mẹ con tôi vô điều kiện, “bố không phải bố ruột của con, bố cũng không là người hoàn hảo nhưng bố vẫn sẽ yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất!”. Không có những vấp ngã đầu đời, có lẽ tôi chẳng thể biết cách trân trọng tình cảm gia đình và học cách trao yêu thương để nhận lại hạnh phúc.

Sống chung một nhà, tôi học được ở bố nhiều điều: học cách sống nề nếp, đúng giờ, học tính chu đáo, quan tâm tới những người xung quanh,… để giờ tôi lại theo bước bố trở thành một quân nhân chuyên nghiệp. Để có được ngày hôm nay, tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi một người mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất, người bố - người đàn ông bao dung, vĩ đại nhất trên đời, cho tôi một gia đình nhỏ, được xây đắp từ những mảnh ghép yêu thương dù không hoàn hảo như gia đình khác nhưng lại luôn khiến tôi tự hào và muốn trở về sau mỗi lần đi xa.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Về nhà đi con và những câu thoại đi vào lòng người

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top