Về nhà đi con!
2019-07-15 08:24
Tác giả:
blogradio.vn - “Bố không phải bố ruột của con, bố cũng không là người hoàn hảo nhưng bố vẫn sẽ yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất!”. Không có những vấp ngã đầu đời, có lẽ tôi chẳng thể biết cách trân trọng tình cảm gia đình và học cách trao yêu thương để nhận lại hạnh phúc.
***
Tôi chỉ biết bố đã bỏ mẹ con tôi đi lúc tôi mới tròn 2 tháng tuổi. Cuộc sống của mẹ con tôi đã phải trải qua những quãng thời gian khó khăn nhất! Mẹ vừa là mẹ, vừa là bố, vừa là bạn và cũng là cô giáo đầu tiên của tôi. Nhà có hai mẹ con, mẹ lại hay bận việc chợ búa nên từ bé tôi đã được học cách sống tự lập. Lớn hơn một chút, tôi biết giúp mẹ việc nhà. Với tôi khi ấy, mẹ là tất cả. Mẹ đã từng ôm tôi vào lòng mà nói rằng cuộc đời mẹ sẽ không dành cho ai khác nữa, chỉ riêng tôi thôi!
Năm lớp 9, vừa đi học về, tôi đã thấy một người đàn ông lạ bước ra từ trong nhà. Linh cảm có điều gì đó không bình thường nên tôi gặng hỏi mẹ. Mẹ chỉ lặng người quay đi rồi rơm rớm nước mắt… Từ trước đến giờ đã có không ít người đến nhà có ý định muốn tiến xa hơn, mẹ đều gạt đi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ bị thay đổi, thoáng hiện rõ trong từng cử chỉ, ánh mắt.
Người đàn ông ấy bắt đầu đến nhà tôi thăm hỏi nhiều hơn, sáng giúp mẹ chở hàng ra chợ bán, chiều lại cùng dọn hàng về,… Có lần chú cũng lân la hỏi thăm tôi chuyện học hành, nhưng thấy tôi lờ đi, nên cũng không dám hỏi thêm nữa. Trong suy nghĩ của tôi khi đó, thật sự rất khó chấp nhận việc chung sống với “người lạ” không phải ruột thịt, càng khó chấp nhận để mẹ gửi gắm cả cuộc đời và chia sẻ tình yêu thương dành cho tôi với “người lạ” ấy. Sợ tôi lo nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến việc học, mẹ vẫn chỉ giữ khoảng cách hạn chế và không bao giờ để tôi thấy những hình ảnh thân thiết giữa hai người.
![]()
16 tuổi, tôi đủ lớn để hiểu mẹ đã vất vả nuôi tôi thế nào, mẹ cũng xứng đáng được bù đắp những thiếu thốn tình cảm như bao người phụ nữ khác, và dù mẹ có mạnh mẽ đến đâu cũng cần có một bờ vai để dựa vào… nhưng cái suy nghĩ bồng bột của một đứa mới lớn lại luôn khiến tôi hành động thật ích kỉ. Các cô, bác,… trong nhà cũng đã nhiều lần nói chuyện, tôi lại thấy thương mẹ hơn.
Mấy tháng sau, mẹ quyết định để chú ấy đón hai mẹ con tôi về ở cùng trong căn nhà mới khang trang, sạch sẽ. Trước đấy, tôi được mẹ kể rằng chú ấy là bộ đội về hưu, đã có một đời vợ nhưng người vợ trước không biết trân trọng tình cảm gia đình nên giờ chú ấy muốn dành phần tình cảm ấy bù đắp cho mẹ con tôi. Chung một mái nhà, tôi bắt đầu chấp nhận đối mặt với mọi thứ, cho dù vẫn còn hơi chút gượng gạo…
- Cháu chào chú… à… bác…
- Đi học có mệt không con?
- Cháu không…
Thực ra chú ấy đối xử với mẹ con tôi rất tốt, thay mẹ chăm sóc tôi, kèm tôi học, thỉnh thoảng lại trầm ngâm, kể cho tôi những câu chuyện của một thời tuổi trẻ, hồi còn trong quân ngũ…
- Chú về ở chung với mẹ con mình rồi. Con muốn gọi “chú” mãi à? Thôi thì, con có thương mẹ thì để chú ấy có cơ hội được làm bố của con nhé!
Nghe mẹ nói, tôi cũng chỉ “dạ vâng” để đấy, chưa kể có những lần nóng nảy mất bình tĩnh còn tỏ thái độ với chú ấy.
Bước chân vào cấp 3, tôi làm quen một đám bạn mới học cùng lớp. Thấy đứa nào cũng vui vẻ, nhiệt tình nên tôi cũng không ngại kết bạn chơi chung. Chính sự tin tưởng dễ dãi ấy đã khiến tôi dễ nghe theo lời rủ rê của tụi nó, cả cái suy nghĩ của tuổi dậy thì rằng lúc nào cũng muốn bản thân được thể hiện chứng tỏ mình là người lớn. Bọn tôi hẹn nhau “đi bụi” và bắt đầu một cuộc sống mới tự do, đỡ phải đau đầu nghe lời càm ràm của bố mẹ. Trước khi đi, tôi để lại một lá thư cho mẹ và đặt chuông báo thức đúng giờ mẹ đi làm về. Dù chỉ vẻn vẹn vài dòng cụt ngủn nhưng khi ấy, tôi lại không đủ tỉnh táo để biết mình đã làm mẹ đã đau lòng đến nhường nào.
![]()
Tiền tiết kiệm tôi dành dụm được mang theo cũng chỉ đủ mua bánh mì ăn qua ngày, cái ý nghĩ về “cuộc sống mới” của tôi nhanh chóng bị dập tắt. Vừa lo sợ vừa xấu hổ, tôi trở về nhà trong bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác. Tôi đã vô tư bỏ đi mà không biết đêm nào mẹ cũng khóc, đêm nào mẹ cũng mơ gọi tên tôi, còn chú bỏ cả công việc, quên ăn quên ngủ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi dò hỏi người quen, không kể ngày đêm, cốt chỉ mong tìm thấy tôi. Nhìn chú mới có mấy ngày mà hốc hác hẳn… ngược lại còn không hề quát mắng, chỉ nhẹ nhàng hỏi han rồi giúp tôi cầu xin nhận được sự tha thứ từ mọi người trong gia đình. Chính tôi cũng không thể ngờ rằng chú ấy đã thay tôi xin lỗi mẹ. “Bố!” - tôi vừa khóc vừa thốt lên rồi ôm chặt người đàn ông ấy, câu nói mười mấy năm trên đời tôi khao khát mà chưa một lần được gọi…
Thấm thoát 9 năm trôi qua, tình cảm bố con dẫu có đôi khi bị rạn nứt nhưng không vì thế mà tôi hết kính trọng, biết ơn người đàn ông ấy, người chồng, người bố luôn hết mực yêu thương mẹ con tôi vô điều kiện, “bố không phải bố ruột của con, bố cũng không là người hoàn hảo nhưng bố vẫn sẽ yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất!”. Không có những vấp ngã đầu đời, có lẽ tôi chẳng thể biết cách trân trọng tình cảm gia đình và học cách trao yêu thương để nhận lại hạnh phúc.
Sống chung một nhà, tôi học được ở bố nhiều điều: học cách sống nề nếp, đúng giờ, học tính chu đáo, quan tâm tới những người xung quanh,… để giờ tôi lại theo bước bố trở thành một quân nhân chuyên nghiệp. Để có được ngày hôm nay, tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi một người mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất, người bố - người đàn ông bao dung, vĩ đại nhất trên đời, cho tôi một gia đình nhỏ, được xây đắp từ những mảnh ghép yêu thương dù không hoàn hảo như gia đình khác nhưng lại luôn khiến tôi tự hào và muốn trở về sau mỗi lần đi xa.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời bạn xem thêm chương trình:
Về nhà đi con và những câu thoại đi vào lòng người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


