Vẫn cần lắm có cha bên đời
2015-01-20 01:00
Tác giả:
Nằm trên giường vắt tay lên trán nó suy nghĩ về cha. Mai là ngày giỗ cha nó. Vậy là cũng đã 15 năm cha không còn ở bên nó. Thời gian trôi qua nhanh thật. Nó còn nhớ ngày nào nó vẫn còn bé xíu. Cha nó cõng nó trên lưng hay nhiều lúc cha còn cho nó ngồi lên vai đưa nó rong chơi khắp mọi nẻo đường.
Bây giờ nó cũng chỉ hình dung ra khuôn mặt cha nó mập mờ qua những tấm ảnh cũ và bằng trí nhớ non nớt của nó. Nó nhắm mắt lại và nước mắt lại bắt đầu rơi. Nó còn nhớ năm đó nó mới lên 7. Vào một buổi chiều ngày đông. Nó đang vui chơi với những đứa trẻ khác trên lớp trong giờ ra chơi. Cô nó đến xin phép cho nó nghỉ về sớm. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa. Lúc về nhà nó thấy nhiều người đang khóc lóc nhưng nó cũng không hiểu gì. Nó nhớ tiếng ai đó trong nhà khóc vẳng câu "Thế là con mất cha rồi con ơi". Nó đang ở ngoài sân thì có ai đó bế nó vào buồng ngồi lên giường bên cạnh cha nó và nói "Khóc cha đi con" nhưng nó cũng chẳng khóc được câu nào. Nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện đang diễn ra. Nó đâu biết đấy là lần cuối bên cha.
Dường như việc cha nó mất cũng không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống lúc đó của nó. Chỉ lúc thấy lũ bạn có cha đưa đi đâu đó thì nó mới thắc mắc thôi.
Thời gian như vậy cứ thế trôi đi. Nó lớn lên trong sự bao bọc và dạy dỗ của một mình mẹ mà không có cha. Thế là hết cấp 1, lên cấp 2 , rồi đến cấp 3. Lên cấp 3 nó mới bắt đầu cảm nhận được sự vắng mặt của cha nó trong đời. Nó dần hiểu sự thiệt thòi của nó so với những bạn cùng học khác. Nhiều lúc nó bắt đầu biết buồn và tủi thân.
Qua thời gian nó dần khôn lớn. Rồi nó cũng phải xa vòng tay bao bọc che chở của mẹ. Nó bước chân vào giảng đường đại học. Xa mẹ nói mới thực sự mới biết sự vắng mặt của cha nó là như thế nào. Mặc dù mẹ nó vẫn cố bù đắp cho nó để bằng bạn bằng bè. Nhưng nó vẫn cảm thấy chưa bao giờ là đủ. Nó cần một người dạy dỗ để nó trở thành một người đàn ông thực thụ theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Ngay từ việc nhỏ như thịt con gà nó cũng phải tự học rồi việc lớn như chọn ngành chọn nghề đều do nó tự quyết định.
Đi học xa nhà nó thèm được một lần được cha ra thăm để biết nó ăn ở học hành như thế nào như những đứa bạn khác. Điều nhỏ nhoi ấy đối với nó chỉ là ước mơ. Là điều không thể.
Vậy là nó cũng sắp ra trường. Nó đang dần trưởng thành mà không có sự chỉ dạy dìu dắt của cha. Nó thèm muốn và cần lắm được một lời khuyên hay một lời động viên của cha mỗi khi nó gặp điều bế tắc khó giải quyết mà mẹ không thể giúp nó. Không có cha đi bên cạnh cuộc đời, rồi nó cũng phải học dần dần cách tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, tự đi trên chính đôi chân của mình. Nó cũng dần tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn bề ngoài trước mặt mọi người. Nhưng thực sự bên trong nó vẫn rất yếu đuối.
Nhiều đêm nghĩ về cha mà nó cứ khóc một mình. Nó nghĩ sao cuộc đời có thể đối xử bất công với nó như vậy. Rồi nó cũng lại tự động viên mình rằng nó còn may mắn hơn biết bao đứa trẻ mồ côi khác. Nó còn anh chị em họ hàng. Hơn hẳn những đứa trẻ khác nhiều đứa trẻ còn không biết gia đình họ hàng của mình là ai, ở đâu... Cứ kiểu như thế mà nó tự động viên mình qua cơn đau khổ.
Mai là lần giỗ thứ 15 của cha nó. Đây cũng là lần đầu tiên mà nó tự đứng lên lo ngày giỗ của cha từ việc mời cô bác họ hàng, việc nấu nướng làm những món gì thắp hương rồi cả việc quần áo vàng mã nữa. Tất cả là nó lo liệu. Những việc đó cũng chẳng phải việc gì to tát cả nhưng điều đó nó chứng tỏ một điều là nó đang dần trưởng thành. Chưa bao giờ nó thấy mình mạnh mẽ và đủ lớn khôn như bây giờ. Tuy vậy nhưng nó vẫn cần lắm người cha đi bên đời.
- Gửi từ FB Chính Là Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.