Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ước dòng chảy cuộc đời ngừng lại một giây!

2011-04-25 16:56

Tác giả:


Blog Việt

- Ấy, không phải cầm như thế! Cậu cầm diều ngược rồi, làm sao nó bay được?

- Rồi. Tớ quay nó lại đây!

- Ừ, cậu cứ giữ thế nhé khi nào tớ bảo buông tay ra thì cậu mới được buông đấy!

- Tớ biết rồi!

- Rồi. Cậu buông ra đi!

Nhìn dáng hai thằng bé vừa lon ton chạy vừa ngoái đầu lại nhìn theo chiếc diều đã lên được chưa? Bao kỉ niệm tuổi ấu thơ chợt ùa về trong tôi. Tuổi thơ tôi trôi qua một cách êm đềm, hạnh phúc. Tuổi thơ tôi là những chiều lộng gió cùng đám bạn ra đồng thả diều. Vẫn nhớ ngày ấy chúng tôi làm gì có những chiếc diều đẹp như bây giờ. Đâu có diều hình siêu nhân, đâu có diều hình đại bàng, đâu có diều hình con chim, con bướm, …. Những đứa trẻ thôn quê chỉ biết làm diều bằng ni lông hay những tờ báo cũ với những tờ giấy đã viết hết và vài que nan tự tay vuốt lấy. Thế mà những chiếc diều ấy vẫn cứ bay trên bầu trời cao như không muốn phụ lòng bọn trẻ nghèo.

Tuổi thơ tôi là những ngày cùng chúng bạn vắt vẻo trên lưng trâu, chơi gà chọi, là những ngày chạy dọc triền đê đến nỗi tối về hoa cỏ may bám đầy quần áo. Tuổi thơ tôi là những buổi trưa trốn mẹ đi chơi bi, chơi cù, để rồi chiều về bị đánh đòn và khóc nhè. Tuổi thơ tôi là con sông quê hương quanh năm nước chảy hiền hòa, là những ao làng mát rượi, là những lần ngụp lặn với lũ bạn.

Tuổi thơ tôi còn là những đêm nằm dưới hiên nhà ngắm trăng, đếm sao. Tuổi thơ tôi là lời ru ầu ơ của bà, là cô Tấm bước ra từ quả thị, là chàng Thạch Sanh dũng cảm cứu công chúa, là anh Khoai hiền lành, tốt bụng.

Tuổi thơ tôi nhẹ nhàng trôi đi cứ như chuyện cổ tích.

Ảnh minh họa

Rồi tự lúc nào không hay nó dần qua. Tôi giờ đây đã là một thiếu nữ 18 tuổi, không còn mộng mơ, không còn vô tư đùa nghịch như ngày xưa nữa. 18 tuổi lần đầu tiên xa nhà đi trọ học lên thành phố mới thấy nó khác lạ quá. Thành phố không có những dòng sông nước trong xanh, không có lũy tre làng mát rượi, gió thổi rì rào, không có cánh diều tuổi thơ tôi. Thành phố về đêm không có ánh trăng hiền hòa, không có vì sao lấp lánh; thay vào đó là ánh đèn điện, là tiếng xe cộ ồn ào tấp nập. Cuộc sống nơi đô thị nhộn nhịp, tấp nập cuốn tôi đi với bao nỗi buồn phiền, lo lắng. Đó là tiền trọ, là tiền ăn, là tiền học phí, là tiền sinh nhật bạn, là tiền đi thầy cô,….tất cả làm tôi không còn không còn chút bận tâm với những mảnh đời bất hạnh, với những con người không may mắn. Tôi dửng dưng nhìn một đứa bé tật nguyền, lạnh lùng bỏ đi trước một bà cụ ăn xin…tôi đã không còn rơi nước mắt khi thấy em bé bán báo mưu sinh. Phải chăng tôi đã thay đổi, đã không còn là cô bé ngốc nghếch ngày xưa, đã không còn là một đứa trẻ biết cảm thương, biết chia sẻ nữa. Tôi rùng mình khi nghĩ về điều đó. Tôi sợ….

Tôi ước sao dòng chảy cuộc đời ngừng lại một giây thôi, chỉ một giây thôi để có thể dừng lại suy nghĩ, cảm nhận trái tim mình chung nhịp đập, để nhận ra mình còn biết rung động, biết đau và biết…yêu…..

Một cơn gió vô tình thổi qua đưa tôi trở về hiện tại. Tiếng cười của hai đứa trẻ nghe giòn tan. Ngước mắt nhìn lên bầu trời. Chiếc diều nhẹ bay trong gió đem theo cả kí ức tuổi thơ tôi.

Kí ức về một miền quê nghèo nhưng thanh bình và yên ả!

  • Gửi từ email Thuy Le - lethuy248@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!

Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top