Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi thơ tôi

2012-12-04 11:17

Tác giả:


Ai cũng có một tuổi thơ, dù tuổi thơ đó bình yên hay dữ dội thì những kỷ niệm về nó in sâu vào trong tâm hồn và đi theo đến hết cuộc đời. Nghĩ lại tuổi thơ của mình nó đẹp đến thế. Lúc đó chẳng lo nghĩ gì hết, cứ ăn, chơi và học.

… Nhớ hồi cấp I đi học gần nhà, không đi đường thẳng đến trường mà cứ đi vòng qua hồ nước: Hồ thật là đẹp, đi trên cỏ xanh mướt, nước trong veo, vào mùa hè nước hồ cạn xuống, những mạch nước ngầm nổi lên, lúc đó sẽ có Hoa Quỳ vàng nở rộ, đàn bướm bay tung tăng khắp nơi rồi tụ lại 1 chùm, mình cứ chạy vào phá để rồi bươm bướm bay ngập trời. Cá Rô mắc cạn hàng đàn, cả mấy đứa nhảy xuống bắt cá rồi mang lên trường cho cô (cái cảm giác đó tuyệt quá). Đi học lúc được nghỉ giữa buổi thì chơi đủ trò: đánh chặt, nhảy dây, chơi ô… hồi đó ngây thơ còn chơi trò con trai, con gái cõng nhau, chơi sao mà 1 đứa gãy mất chiếc răng…. Gần trường có suối Vòi, mấy đứa theo nhau xem tắm tiên, hái sim, xoài, ổi, thấy trống đánh vào lớp thì chạy mệt muốn chết vào trường, miệng còn nhom nhem ăn trái cây. Buổi trưa có ngủ đâu, cứ chạy lên nhà Linh trồng mít thành hàng rào, trèo lên cây tìm quả chín là xơi, nếu không may chẳng có quả nào chín thì mon men qua nhà hàng xóm hái trộm. Đứa nhát gan và nhỏ con nhất là mình sẽ đứng ở ngoài canh gác, có gì báo động cho tụi nó chạy.

Chiều đến sau khi xong nhiệm vụ là rửa sạch bộ ly chén, lại tung tăng đi chơi nhảy dây và ú tìm, nhất là những đêm trăng sáng… chia ra 2 phe rồi 1 phe tìm còn 1 phe đi nấp, mình cứ chui vào mấy bụi Chè Tàu quanh nhà người ta mà nấp, tối um và cây che phủ, may có trăng nên đỡ sợ… bon nó sao mà tìm được, ngồi 1 lúc thấy muỗi cắn quá nên chạy về nhà ngủ cho bọn nó tìm chán luôn. Còn học nhóm buổi tối nữa chứ, buổi tối mấy đứa cứ gọi nhau í ới để ra nhà cái đứa học giỏi nhất là Coral Reef để học, học thì ít mà tám thì nhiều. Đêm khuya đi học về mà thấy nhà tắt điện là tủi thân ngồi ngoài thềm nhà khóc, mẹ thấy vậy là bật điện sáng trưng rồi dụ mình vào nhà. Hồi đó nhà gỗ thôi- nhớ nó quá chừng. Đi học bị đứa nào bắt nạt thì nó có làm gì cũng im thin thít, về tới nhà ức quá là khóc tu lên, Cha hỏi thì kể tội đứa đó rồi cha đi tìm gặp xử - yêu cha quá.

.....Hồi nhà còn nghèo, cha phải đánh cái xe bò đi cày cho người ta, đến khuya cha mới về. Lúc về, trên xe cha sẽ có đủ thứ: nào là dưa nước, dưa gang, ổi, xoài, cha thương mình nhiều nên giành cho mình quả to nhất kẻo mấy chị tranh mất. Nhớ những đêm gió heo mây tràn về, trời rất lạnh, đêm đến trùm mền nằm cạnh cha mẹ, nghe cha kể về chiến tranh, thời cha đi bộ đội, mẹ thì kể về chuyện tình yêu hồi đó cha mẹ như thế nào. Cứ nằm nghe kể chuyện rồi ngủ lúc nào không hay – nghĩ tới vẫn còn thấy hạnh phúc. Có thằng em cũng chơi nhiều vô đối, đi câu cá, bắn bi, bắn chim, bắn trái Ke…mình cũng theo nó đi chơi, cái cần câu nào nó không xài nữa là mình mót lại, buổi sáng dậy thật sớm đi lon ton theo nó câu cá, nó câu được cá to còn mình câu được cá nhỏ - câu được con nào là mừng muốn chết, la to quá…cá xung quanh chạy mất, vậy nên nó toàn trốn mình đi câu, không cho theo nữa. Nó bắn chim cực siêu, khổ nỗi mục đích là để về nướng ăn, con nào sống thì mình đòi giữ lại nuôi, lơ ngơ thế nào mà con chim nào vào tay mình cũng sổng chuồng hết – mình thấy phá hoại của em trai nhiều quá (xin-lỗi-em). Hồi đó mình ghiền cái hồ sau nhà lắm, sáng sáng là xuống hồ bắt cá Thia thia, nhặt thêm mấy cọng rong rêu nữa về nuôi. Bơi ở hồ thì sợ, mà ở đó cũng chẳng có hồi bơi mà tập, nhà có cái bể nước hình vuông, mỗi lần xả bể để lau chùi thì mình và Quốc Thuyết nhảy vào nhanh nhất, ngụp lặn tập bơi vậy mà tới giờ nếu có trượt xuống nước thì chìm lặn chứ không thể nổi.

kỉ niệm tuổi thơ

…Lên cấp hai chuyển trường, cha mẹ mua cho xe đạp, nhà cách trường 3Km, đi đường đất, xung quanh bạt ngàn cà phê và cây Muồng, 4 năm cấp hai vẫn ngày ngày đi qua con đường đó, vẫn những hàng cây đó và cảm nhận rõ nét nhất về sự thay đổi thời tiết theo mùa: lúc hàng cây xanh tươi tốt, sâu trên cây Muồng rớt xuống lộp độp nhìn mà hãi, rồi có khi gió heo may đến, lá cây rụng sương mù giăng kín… nhìn đẹp lạ, khi mùa khô tới thì gió thổi đất lên bay mù trời, còn qua cái dốc dựng đứng nữa, trên dốc có cái Nghĩa Địa sợ gì đâu: qua đó là phóng thật nhanh, đi học về trễ, xuống dốc là cho lao tự do và không giám ngoảnh lại. Bây giờ vẫn con sợ, nếu có đi qua đường đó thì mang thêm mấy củ tỏi – mẹ nói là phòng Ma. Vậy mà hồi đó Coral reef, Trọng Diệu Trần, Lão già K’nia và mấy đứa còn vào nghĩa địa ăn quả bánh của người chết nữa chứ…

Tuổi thơ cấp 2 vẫn vui đùa cùng đám bạn, đi học cùng nhau, vẫn trộm ổi, bầu bí hai bên đường đi học và mình vẫn là người canh xe. Những hôm học cả ngày thì cả mấy đứa, đứa nào cũng mang cơm đi theo, học xong buổi sáng thì cùng nhau tìm chỗ ăn trưa và nghỉ ngơi, có hôm không biết đi đâu nên phải vào vường cà phê gần trường, mấy đứa bẻ lá ngồi dưới gốc cây chia sẻ thức ăn và cười nói vui biết mấy. Đi học về trời mưa to, cây đổ rầm rầm mà vẫn phóng xe đạp đi về, tới nhà ướt sũng thấy vậy Mẹ liền nấu cho bát cháo hành khỏi bị cảm. Hồi đó đứa nào cũng có biệt danh hết: nào là Chàng Hương, Bò tót, clo, Cà rọc, cà điếu, Cà đương, Chàng khế…..mình thì chẳng thích bọn nó gọi mình là Chàng Hương tẹo nào. Hồi cấp 2 gầy tong teo, đen sì nhìn toàn là răng, vậy mà vẫn có mấy bạn trai viết thư tình cảm kiểu con nít và ngây thơ lắm. Lớn hơn chút nên được đi theo hái cà phê cùng cha mẹ và anh chị, nhiệm vụ chính cũng là trông mấy bao cà kẻo người ta trôm mất và nhặt cà, làm cả ngày cũng mệt nhưng chiều về được ngồi trên chiếc xe cày chở đầy cà phê thì vui thấy lạ, lúc ấy mới thấy lao động là vinh quang thật

…..Còn nhiều và nhiều kỷ niệm đẹp nữa…giờ trong đầu nghĩ tới như trở về lúc ấy vậy. Tuổi thơ sống trong sự yêu thương, đùm bọc, che chở của cha mẹ, anh chị, bạn bè và thấy cô. Không ai làm mình buồn.  Tuổi thơ ấy đã tạo nên 1 con người nhạy cảm, có ích kỷ nhưng rất tình cảm, dễ tha thứ và dễ tổn thương, đôi lúc suy nghĩ quá đơn giản và dễ gục ngã ngã trước những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Bây giờ đã lớn rồi, xa cha mẹ, xa ngôi nhà ấm áp…có bao nhiêu chuyện lo toan, công việc, tình yêu và các mối quan hệ…đôi lúc mình thấy mất phương hướng và chán nản…. Vẫn cứ muốn quay về tuổi thơ đầy niềm vui ấy…Giờ đây những người bạn cùng trải qua tuổi thơ vẫn hay nói về nó, vẫn chơi thân thiết như vậy cho dù thời gian  bên cạnh nhau không còn nhiều nữa.

Mấy bữa nay Sài Gòn trở lạnh, nhớ cha mẹ, nhớ nhà khủng khiếp. Trên Đăk Lăk mùa hái cà phê đến rồi, muốn về để cảm nhận cái không khí tấp nập, vội vã ngày mùa ấy và lần này sẽ không làm nhiệm vụ trông cà nữa…mà hái cà phê thật sự.

P/S: Cảm ơn cha mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này, cho con một tuổi thơ yên bình để nó mãi là kỷ niệm đẹp đi theo con đến hết cuộc đời này. Xin gửi đến những người bạn cùng trải qua tuổi thơ ấy : Diệu, Quỳnh Anh, Tân, Linh Châu, Hạnh Sơn...Tụi mình hãy vẫn cứ thân thiết như xưa nhé. 

  • Gửi từ Trần Thị Huyền tranhuyen205@...

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top