Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tựa như ánh Mặt Trời

2014-06-06 05:15

Tác giả:


Blog Family - Chúng tôi đã mất cả hai Mặt Trời. Nhưng những ánh sáng soi rọi từ hai mặt trời ấy sẽ không bao giờ tắt…

***
Từ lâu, ông bà tôi đã thành người thiên cổ. Nhưng tất cả con cháu vẫn nhớ, vẫn hoài niệm về những tấm gương mẫu mực sống mà ông bà để lại. Tựa như ánh Mặt Trời rực rỡ và bất diệt.

Thời còn trẻ, ông bà tôi có cuộc sống rất cơ cực. Đồng lương một nhân viên “quèn” trong bộ máy nhà nước thời Pháp thuộc chẳng đủ nuôi một vợ ba con. Bà tôi phải gánh một gánh bún thịt nướng đi bán dạo hằng đêm trên các con đường Hà Nội có nhiều”me Tây” ( người lấy Tây) đến vui chơi để bán đắt hàng hơn. Ngoài việc chịu đựng sự vất vả của nghề bán dạo đã đành, bà tôi còn phải lẩn tránh những người đồng nghiệp quen mặt của ông tôi, vì sợ ông mất sĩ diện. Bà còn phải tránh những trò đùa cợt, những lời trêu ghẹo của bọn say sưa…

Bất kể gió lạnh mưa rơi, hằng đêm bà tôi đều chăm chỉ ngồi quạt thịt ở một góc phố nào đó, khói lan tỏa làm mồ hôi lăn tăn trên khuôn mặt người đàn bà còn xinh xắn. Ông thương bà, muốn chia sẻ gánh nặng mưu sinh nên hằng đêm khi bán xong, ông phải vào mùng để chẻ rau muống cùng bà đến một, hai giờ sáng mới được chợp mắt. Do bà tôi sinh ba người con đều là con gái nên bố mẹ chồng không ưng ý. Ông tôi bị ông bà cố gọi về yêu cầu lấy vợ bé để có con trai nối dõi tông đường.Trước yêu cầu ấy, ông tôi khẳng khái từ chối. Ông bà cố tôi nói:

tựa như ánh Mặt Trời

“Nếu không có con trai thì khi làm đám tang không có người đội mũ bắc cầu, lúc xuống âm phủ không đi qua cầu Tái Sinh được!”

Ông tôi trả lời:   

“Nếu không đi được, con sẽ bò để qua, chứ con không phụ bạc vợ mình khi còn ở trần gian!”

Có lẽ vì “chữ tình” đáng quý của ông mà sau này suốt cả đời, bà tôi luôn hy sinh hết cho ông. Trái lại, bà hứng chịu nhiều cay nghiệt từ phía nhà chồng vì cái tội” không có con trai”

Thời gian trôi qua, nhờ không quản vất vả chăm chỉ kiếm sống, ông bà tôi tậu được một căn nhà khang trang. Thế là chấm dứt cuộc đời ở nhà thuê trong một con ngõ nhỏ tồi tàn. Chấm dứt những đêm mưa bị dột phải đem tất cả thau để hứng, phải nhường chỗ khô ráo cho các con nằm. Chấm dứt cảnh ông bà phải vào mùng vì quá nhiều muỗi. Nhưng tân gia chưa bao lâu, đất nước chia đôi (1954). Bỏ lại ngôi nhà mới ở chưa bén hơi người,ông bà khăn gói di cư vào Nam. Một cuộc sống nơi đất khách quê người.Vốn liếng chẳng còn nhiều vì đã dồn vào mua nhà. Trước khi đi ông bà không bán nhà vì hi vọng sau một năm tổng tuyển cử, sẽ được lại về cố hương. Không ai ngờ ngày ấy đã kéo dài hai mươi mốt năm ! Ông bà tôi phải làm lại từ con số không trên một vùng tỉnh lỵ miền Trung. Ông xin một chân thư ký, bà ra chợ buôn bán cần cù làm lụng trong sự tiếc nuối về tài sản, trong nỗi nhớ nhung quay quắt về Hà Thành.

Ba người con gái khôn lớn, lần lượt đi lấy chồng. Vì muốn gần các con, ông bà một lần  nữa dọn nhà về Sài Gòn. Ông bà tôi mua được một căn nhà nhỏ, nhận chăm sóc các cháu, giúp con mình lo làm ăn cùng chồng. Chiến sự Mậu Thân (1968), ông bà bị cháy nhà. Thêm một lần nữa, tài sản bị mất trắng. Nhưng không có gì quật ngã được ông bà. Từ đống đổ nát, ông bà gầy dựng lại tất cả. Khi ngôi nhà trở nên đẹp đẽ với hai tầng lầu thì Sài Gòn được giải phóng. Trước đó ba ngày, ông bà tôi còn gom góp một triệu ( số tiền rất lớn vào thời đó) để gửi vào ngân hàng. Sau này mất trắng vì chủ của ngân hàng bỏ đi nước ngoài.

Cuộc sống khó khăn của đất nước sau ngày thống nhất cũng khiến ông bà tôi lao đao. Ba chàng rể thất nghiệp, còn con gái phải ra đường bươn chải.  Đàn cháu ngoại vẫn do ông bà nhận nuôi dùm. Khi qua cơn bĩ cực, cuộc sống khá giả thì ông tôi phát hiện bị ung thư bao tử thời kỳ thứ ba. Bác sĩ giải phẫu mở ổ bụng, nhận thấy di căn quá nhiều nên may lại, bảo người nhà đem ông về. Con cháu không dám nói sự thật, nói dối ông ca mổ đã thành công. Nhưng ông biết điều đó là không thật! Vì ông không ăn được gì, chỉ uống sữa. Một thời gian ngắn, cơ thể suy kiệt, vùng bụng ngày một cứng, cơ thể từ chối nạp dinh dưỡng. Một buổi sáng, ông tôi kêu tôi đem chiếc đồng hồ từ trên cao xuống, đóng đinh treo nó vào chỗ mới, ngang tầm mắt ông. Hình như ông chuẩn bị cho sự ra đi vào cõi vĩnh hằng của mình. Ông gọi cả nhà đến bên giường rồi cầm lấy tay bà tôi, ông trăn trối:

“ Tôi xin lỗi bà vì cả đời tôi không làm gì được cho bà và các con cháu. Chỉ mong bà ở lại giữ gìn sức khỏe, cố gắng sống lâu để giúp đỡ các con các cháu”

Dặn dò xong, ông kêu mệt, ông muốn nằm một mình cho yên tĩnh.Khi đồng hồ đánh bốn tiếng chuông thì ông tôi không còn nữa.Ông ra đi trong một buổi chiều nhạt nắng, trong tiếng khóc tiếc thương của con cháu.Vĩnh biệt ông, người đàn ông giữ trọn lòng chung thủy và cả đời hy sinh cho gia đình.Một năm sau, bà tôi cũng mất. Trước khi mất, bà tôi mắc bệnh mất trí nhớ của người già.Vậy mà hằng ngày, khi ai đưa đồ ăn, bà đều để dành lại phân nửa, dặn dò cho đứa cháu này, đứa cháu kia ăn.Lúc hấp hối, bà không nói được, không nhìn được nhưng nơi khóe mắt bà tôi nước mắt cứ chảy ra.

Chúng tôi đã mất cả hai Mặt Trời. Nhưng những ánh sáng soi rọi từ hai mặt trời ấy sẽ không bao giờ tắt…

•    Hải Triều

Tớ từng thích cậu như thế đấy!

MỜI BẠN TRUY CẬP VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CHO MÙA HÈ 2014

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top