Tri kỷ
2018-01-08 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Chúng tôi bắt đầu có những buổi rong ruổi cùng nhau trên những con đường Sài Gòn. Lúc thì đạp xe lọc cọc, lúc ngả nghiêng trên xe bus, lúc lang thang đi bộ, lúc nằm dài nghe radio, lúc công viên ghế đá, có lúc lại rúc rích ngoài cái ban công lộng gió.... Cứ như vậy, những câu chuyện được mở ra. Chúng tôi kể, chúng tôi lắng nghe, chúng tôi cười, chúng tôi khóc, chúng tôi tranh luận - thậm chí cãi nhau và cuối cùng, chúng tôi tìm thấy điểm chung.
Chúng tôi gặp nhau vào ngày nhập học. Tôi còn nhớ hôm đó Thanh đi với mẹ, còn tôi đi với chị. Khi tôi và Thanh lên nhận lớp, mẹ Thanh, chị tôi gặp nhau dưới sân trường, cùng nói về việc tìm phòng trọ. Mọi nhân duyên bắt đầu từ đây - khi chúng tôi sống chung một phòng.
Lúc mới gặp thì cũng chẳng có gì là hồ hởi, tôi là một người kiểu của lạnh lùng, khó ưa kiêm khó tính, càng khó kết bạn.
Chúng tôi học cùng lớp, sống chung một phòng trọ, ăn cơm cùng nhau, ngủ cạnh nhau. Rồi cũng chẳng biết hai đứa thân nhau từ ngày nào, tháng nào. Chỉ biết số lần nói chuyện, cười đùa, tâm sự ngoài lan can mỗi lúc một nhiều. Hai đứa, đứa miền núi, đứa đồng bằng; đứa thiên về tự nhiên, đứa thiên về xã hội; đứa nóng tính, cộc cằn, đứa lại nhẹ nhàng, mềm mỏng,... và vô số những điều trái ngược khác nữa. Ấy thế mà càng chơi càng hợp.
Chúng tôi bắt đầu có những buổi rong ruổi cùng nhau trên những con đường Sài Gòn. Lúc thì đạp xe lọc cọc, lúc ngả nghiêng trên xe bus, lúc lang thang đi bộ, lúc nằm dài nghe radio, lúc công viên ghế đá, có lúc lại rúc rích ngoài cái ban công lộng gió.... Cứ như vậy, những câu chuyện được mở ra. Chúng tôi kể, chúng tôi lắng nghe, chúng tôi cười, chúng tôi khóc, chúng tôi tranh luận - thậm chí cãi nhau và cuối cùng, chúng tôi tìm thấy điểm chung.
Hai cô gái có tâm hồn nhạy cảm, có lòng nhiệt huyết, có sự cương trực và hơn hết, chúng tôi đều yêu trẻ, yêu nghề giáo, yêu cái đẹp, yêu sự nhân văn, yêu đời và yêu tuổi trẻ.
Rồi năm tháng qua dần, chúng tôi càng gắn bó với nhau. Cùng nhau học bài, cùng nhau nghĩ ý tưởng, cùng nhau mơ ước về bục giảng. Vẫn nhớ mỗi lần ôn thi, hai đứa lại lên bus đi về Long An, căn nhà đầy tình thương và ấm áp. Lúc học trong giường, lúc học ngoài bàn, có khi lại ra sân,... Có lúc lại căng não, thức đêm thức hôm vì nghiên cứu khoa học. Cùng nhau học, rồi cùng nhau chơi. Những trò chơi tưởng như ngớ ngẩn so với cái tuổi đại học, cúp tiết, dầm mưa, hai tay nhặt đầy quả trò rồi tung lên trời, cười khinh khích vui sướng. Cùng nhau chơi, cùng cười và rồi cùng khóc. Khóc vì chuyện gia đình, vì tình yêu và khóc cả vì chính tình bạn này. Có những lúc cãi vã vì mấy chuyện không đâu, lúc hiểu lầm nhau tưởng chừng như không hòa lại nữa.
Vẫn nhớ nhất một lần giận linh đình, cãi nhau ở phòng, rồi một đứa bất chấp mưa gió, bỏ ra công viên. Rồi một đứa bất chấp lòng tự ái, xách dù đi tìm. Làm sao quên được lúc mà hai đứa gặp nhau, rồi phá lên cười, không nói được gì vì lòng đã hiểu thấu.
...4 năm đại học thấm thoát trôi qua, chúng tôi hạnh phúc vào ngày tốt nghiệp. Cùng nhau quyết tâm bước vào nghề với đầy lý tưởng. Hai đứa xa nhau, đứa Long An, đứa Bình Dương. Đứa nào cũng bận tối ngày, cuốn vào công việc tưởng chừng là dễ dàng. Thời gian nhắn tin còn ít, nói chi là tới gặp mặt. Một năm gặp nhau được mấy lần, ấy thế mà mọi thứ hoàn toàn không thay đổi. Chúng tôi tìm đến nhau, chia sẻ với nhau, nâng đỡ nhau. Cùng vui, cùng buồn với ta. Khi cần thì nghe, lúc cần thì nói, lúc làm quân sư, khi làm tham vấn tâm lý.
Vâng, tri kỷ là vậy. Bạn sẽ chính là bạn, là con người thật nhất, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm chẳng sợ giận hay phật lòng, không sợ tốn tiền của nó cũng chẳng lo nó có thích hay không. Không tính toán, không sợ thiệt hơn.
Xin cảm ơn cuộc đời! Tôi không nói "Tôi không thể sống thiếu bạn", điều tôi muốn nói là "Bạn làm cho tuổi trẻ của tôi, cuộc đời của tôi trở nên ghi dấu và ý nghĩa".
© Hoa Trời – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.






