Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trả lại nắng cho con

2023-11-04 06:30

Tác giả:


blogradio.vn - Chị hạnh phúc ôm con trong tay, nhưng cũng chỉ có mỗi hai mẹ con lúc đó chứ chồng chị đang bận rộn bên cô gái kia, chị biết vậy.

***

Đây là câu chuyện về một cuộc hành trình dài đi tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của con mình. Và tôi cũng chỉ được nghe kể lại một cách rất tình cờ nên có lẽ bài viết sẽ ngắn, vì những gì tôi được nghe chỉ vỏn vẹn trong khoảng gần hai mươi phút. Tôi đã vô cùng yêu thương và khâm phục nghị lực cũng như sự mạnh mẽ của chị, một phụ nữ với tình thương dành cho con một cách mãnh liệt, đã biết đứng rất vững trước những sóng gió của cuộc đời.

Lúc khởi đầu chị là một người phụ nữ hạnh phúc, chị được yêu và được có một gia đình trọn vẹn bên chồng, bên con bên cả ba mẹ chồng. Ai cũng yêu thương và chăm sóc chị như con gái con ruột trong nhà, chị cũng có một công việc chị yêu thích, tóm lại là có nhiều những người phụ nữ luôn mơ được như chị vậy.

Chị sống chung với gia đình chồng, nói là vậy nhưng thật ra chỉ có ba mẹ chồng thôi, vì chồng chị là con một trong nhà. Chị luôn biết vén khéo mọi chuyện nên ai nhìn vào cũng khen đó là một gia đình văn hóa mẫu mực của địa phương.

Chỉ có điều này.

Ba chồng chị thì rất dễ tính và hiền hòa, còn mẹ chồng thì lại rất cao sang, nghĩa là mẹ chị, tôi viết vậy cho nhanh, luôn thích có những mối quan hệ với những người có chức quyền trong xã hội. Vì trước kia ba chị cũng từng làm một chức vụ khá lớn trước khi nghỉ hưu, mẹ chị đã tranh thủ cũng như rất biết tận dụng tất cả mọi cơ hội để có thể được tiếp xúc, và thậm chí là mời được họ đến chơi nhà, rồi đãi cơm này kia. Chị không nề hà chuyện nấu nướng tiếp khách, nhưng chị lại thấy không thoải mái với những lần khách đến nhà như vậy. Chị cảm giác có gì đó không chân thật, hình như những mối quan hệ đó chỉ là để có lợi cho nhau mà thôi, chứ không có tình bạn thật đúng nghĩa.

Nhưng hình như nhờ có những mối quan hệ quen biết như vậy mà chồng chị được leo lên những cái ghế cao hơn. Chuyện đó là một chuyện vui và chẳng có gì phải bàn cãi nếu không có chuyện này.

Đó là vì công việc, chồng chị hay phải tiếp khách và đi đêm về hôm nên không còn cảnh vợ chồng cùng chung những giờ phút sum họp bên nhau như lúc trước. Là cùng ăn cơm chung, cùng nói chuyện với con và chia sẻ những câu chuyện đời thường như bạn bè, như công việc của nhau.

Chồng chị có người khác, đó là con gái cưng của một cấp lãnh đạo rất cao của tỉnh, tôi chỉ có thể viết vậy. Và rất lạ là mẹ chồng chị lại tỏ ra vui mừng phấn khởi, bà cứ dò la và hối chồng chị mời cô ấy về nhà chơi.

Chị biết chuyện sau đó ít lâu và lặng người đi.

Đó cũng là thời gian con gái chị, lúc đó đã gần mười tuổi, tham gia một kỳ thi về âm nhạc do tỉnh tổ chức. Vì con chị có năng khiếu về đàn từ nhỏ, và bé đã đoạt được giải cao sau kỳ thi với rất nhiều những lời chúc mừng. Chị hạnh phúc ôm con trong tay, nhưng cũng chỉ có mỗi hai mẹ con lúc đó chứ chồng chị đang bận rộn bên cô gái kia, chị biết vậy.

Ông bà nội biết tin cháu mình đoạt giải cao cũng rất vui mừng, nhưng chỉ có chị thấu hiểu. Với mẹ chồng chị, những gì là hào nhoáng bên ngoài, là nổi tiếng, là có thể làm cho bà được nở mày nở mặt với mọi người là bà vui sướng, còn ngược lại là bà quay lưng ngay lập tức.

Nỗi đau đã đến với chị khi chỉ sau hai ngày con gái chị đoạt giải, khi buổi sáng thức giấc bé hốt hoảng gọi mẹ và nói rằng sao bé không nhìn thấy gì. Chị điếng người đưa con đến bệnh viện thì được các bác sĩ chẩn đoán con chị bị một dị vật nào đó chèn phía bên trong hốc mắt, phải đưa bé ra ngay bệnh viện mắt trung ương ngoài kia may ra còn kịp. Họ còn nói chi phí của ca mổ sẽ rất lớn nên chị phải lo chuẩn bị trước. Chị tất tả lại đưa con quay ngược về nhà rồi lo cho chuyến đi chữa mắt cho con. Thật đau lòng là chồng chị cũng chẳng hề có mặt lúc đó, thậm chí con ruột bị như vậy mà chị gọi báo tin thì chồng chị bảo đang họp quan trọng, còn bà nội thì lạnh lùng thờ ơ. Bà còn buông một câu nếu sáng mắt thì còn hy vọng cho kỳ thi sắp tới, vì bé đoạt giải cao nên chắc chắn có tên để dự thi tiếp ở những kỳ thi có quy mô lớn hơn tiếp theo, chứ đã mù rồi thì coi như bỏ xó, đã thành người vô dụng tàn phế thì còn làm được gì. Chị nghe mà nước mắt cứ tuôn và cũng không biết làm sao cho bà đừng nói nữa, vì chị sợ con chị sẽ còn tổn thương trầm trọng hơn.

Mọi người biết sao không, sau đó bà bắt con trai bà, là chồng chị, phải ly hôn với chị để cưới cô gái kia, để sinh cho bà những đứa cháu lành lặn khỏe mạnh chứ không mù lòa tật nguyền vô dụng như thế. Rồi chồng chị nghe lời và làm theo.

Chị dắt con và xách va li ra khỏi nhà vào một đêm rất tối, chị ở nhờ nhà một người bạn khoảng một tháng và gởi đồ đạc lại đó rồi mang con đi chữa mắt. Chị vay mượn khắp nơi cùng với số tiền để dành được để đủ tiền chữa mắt cho con gái.

Tôi nhớ con gái chị đã trải qua tất cả ba lần mổ như vậy, và hai mẹ chị cứ triền miên ăn dầm nằm dề ở bệnh viện gần cả năm trời. Chị bỏ cả công việc, bỏ tất cả lại phía sau để gần bên con và chăm sóc con trong những ngày gian nan khó khăn nhất. Chị động viên và là đôi mắt cho con trong suốt gần một năm như vậy.

Ở lần mổ cuối cùng, các bác sĩ nói cơ hội thành công gần như là một trăm phần trăm nên chị vui mừng khấp khởi. Rồi cũng đến ngày con chị được tháo băng, khi những vòng băng trắng toát quấn quanh mắt con được từ từ tháo xuống thì bé đã hét lên một tiếng rất to. Nhưng đó là tiếng hét báo hiệu một niềm vui, vì lúc đó con chị đã cảm nhận được và nhìn thấy những tia nắng đang nhảy nhót ngoài cái sân rất rộng của bệnh viện.

Người bác sĩ phụ trách chính ca mổ của con chị cũng cười tươi rạng rỡ, ông ấy nói bé nhắm mắt lại trước đã rồi từ từ mở ra để dần làm quen với ánh sáng. Cần phải theo dõi tiếp thêm một thời gian nữa chứ chưa thể xuất viện được, khi nào tình trạng mắt của con chị thật ổn thật bình thường trở lại thì mới được xuất viện.

Những ngày sau đó chị dắt con đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Con chị đi chậm từng bước một bên mẹ như những ngày đầu mới tập đi, nhưng gương mặt con đã bừng sáng một niềm tin và một niềm hạnh phúc.

Khi con chị đã thật khỏe lại thì chị nói chị cũng cạn tiền, nhưng chị rất vui vì chỉ cần hai mẹ con khỏe mạnh là chị lại tiếp tục bên con và tiếp tục sống vì con. Còn con chị cũng thấu hiểu được hoàn cảnh của mẹ nên lại quay lại với lớp học, với bạn bè thầy cô và nỗ lực để theo kịp những chương trình học đã bị dang dở một thời gian.

Người kể cho tôi nghe kết thúc bằng hình ảnh hai mẹ con chị đứng trước ngôi nhà trọ vào một buổi sáng đầy nắn. Lúc đó người ta nhìn thấy trong đôi mắt của con chị đang ngập tràn những tia nắng long lanh và có chút gì đó như nước mắt đang rơi xuống.

Còn chị cầm tay con và nói hai mẹ con mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở chính ngôi nhà này. Mẹ lại một lần nữa bên con bằng tay trắng, nhưng đổi lại mẹ có con, đó là sức mạnh lớn nhất để mẹ có thể vượt qua tất cả.

Tôi biết, khi nghe câu chuyện tới đó, rằng chị đã thành công trong việc đi tìm lại những tia sáng, những tia nắng rực rỡ của mặt trời, để điều đó được đọng lại mãi mãi, thật vững chắc trong đôi mắt của con chị.

Tôi đã cố gắng để truyền được đến mọi người sự xúc động của câu chuyện, nhưng chắc chắn là tôi không hài long. Dù sao, đó cũng là một trong muôn vàn những câu chuyện đời thường. Tôi chỉ mong cứ hạnh phúc đến với mình ngày nào thì mình hãy biết nắm bắt ngày ấy, cứ từng ngày một như vậy, chứ đừng mong chờ những hạnh phúc xa xôi.

Tôi mong ánh sáng của cuộc đời, ánh nắng của mặt trời sẽ mãi nằm trong đôi mắt của con chị ấy, một người phụ nữ mà tôi không quen.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Quá Khứ Xin Hãy Để Nó Ngủ Yên l Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top