Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trả lại nắng cho con

2023-11-04 06:30

Tác giả:


blogradio.vn - Chị hạnh phúc ôm con trong tay, nhưng cũng chỉ có mỗi hai mẹ con lúc đó chứ chồng chị đang bận rộn bên cô gái kia, chị biết vậy.

***

Đây là câu chuyện về một cuộc hành trình dài đi tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của con mình. Và tôi cũng chỉ được nghe kể lại một cách rất tình cờ nên có lẽ bài viết sẽ ngắn, vì những gì tôi được nghe chỉ vỏn vẹn trong khoảng gần hai mươi phút. Tôi đã vô cùng yêu thương và khâm phục nghị lực cũng như sự mạnh mẽ của chị, một phụ nữ với tình thương dành cho con một cách mãnh liệt, đã biết đứng rất vững trước những sóng gió của cuộc đời.

Lúc khởi đầu chị là một người phụ nữ hạnh phúc, chị được yêu và được có một gia đình trọn vẹn bên chồng, bên con bên cả ba mẹ chồng. Ai cũng yêu thương và chăm sóc chị như con gái con ruột trong nhà, chị cũng có một công việc chị yêu thích, tóm lại là có nhiều những người phụ nữ luôn mơ được như chị vậy.

Chị sống chung với gia đình chồng, nói là vậy nhưng thật ra chỉ có ba mẹ chồng thôi, vì chồng chị là con một trong nhà. Chị luôn biết vén khéo mọi chuyện nên ai nhìn vào cũng khen đó là một gia đình văn hóa mẫu mực của địa phương.

Chỉ có điều này.

Ba chồng chị thì rất dễ tính và hiền hòa, còn mẹ chồng thì lại rất cao sang, nghĩa là mẹ chị, tôi viết vậy cho nhanh, luôn thích có những mối quan hệ với những người có chức quyền trong xã hội. Vì trước kia ba chị cũng từng làm một chức vụ khá lớn trước khi nghỉ hưu, mẹ chị đã tranh thủ cũng như rất biết tận dụng tất cả mọi cơ hội để có thể được tiếp xúc, và thậm chí là mời được họ đến chơi nhà, rồi đãi cơm này kia. Chị không nề hà chuyện nấu nướng tiếp khách, nhưng chị lại thấy không thoải mái với những lần khách đến nhà như vậy. Chị cảm giác có gì đó không chân thật, hình như những mối quan hệ đó chỉ là để có lợi cho nhau mà thôi, chứ không có tình bạn thật đúng nghĩa.

Nhưng hình như nhờ có những mối quan hệ quen biết như vậy mà chồng chị được leo lên những cái ghế cao hơn. Chuyện đó là một chuyện vui và chẳng có gì phải bàn cãi nếu không có chuyện này.

Đó là vì công việc, chồng chị hay phải tiếp khách và đi đêm về hôm nên không còn cảnh vợ chồng cùng chung những giờ phút sum họp bên nhau như lúc trước. Là cùng ăn cơm chung, cùng nói chuyện với con và chia sẻ những câu chuyện đời thường như bạn bè, như công việc của nhau.

Chồng chị có người khác, đó là con gái cưng của một cấp lãnh đạo rất cao của tỉnh, tôi chỉ có thể viết vậy. Và rất lạ là mẹ chồng chị lại tỏ ra vui mừng phấn khởi, bà cứ dò la và hối chồng chị mời cô ấy về nhà chơi.

Chị biết chuyện sau đó ít lâu và lặng người đi.

Đó cũng là thời gian con gái chị, lúc đó đã gần mười tuổi, tham gia một kỳ thi về âm nhạc do tỉnh tổ chức. Vì con chị có năng khiếu về đàn từ nhỏ, và bé đã đoạt được giải cao sau kỳ thi với rất nhiều những lời chúc mừng. Chị hạnh phúc ôm con trong tay, nhưng cũng chỉ có mỗi hai mẹ con lúc đó chứ chồng chị đang bận rộn bên cô gái kia, chị biết vậy.

Ông bà nội biết tin cháu mình đoạt giải cao cũng rất vui mừng, nhưng chỉ có chị thấu hiểu. Với mẹ chồng chị, những gì là hào nhoáng bên ngoài, là nổi tiếng, là có thể làm cho bà được nở mày nở mặt với mọi người là bà vui sướng, còn ngược lại là bà quay lưng ngay lập tức.

Nỗi đau đã đến với chị khi chỉ sau hai ngày con gái chị đoạt giải, khi buổi sáng thức giấc bé hốt hoảng gọi mẹ và nói rằng sao bé không nhìn thấy gì. Chị điếng người đưa con đến bệnh viện thì được các bác sĩ chẩn đoán con chị bị một dị vật nào đó chèn phía bên trong hốc mắt, phải đưa bé ra ngay bệnh viện mắt trung ương ngoài kia may ra còn kịp. Họ còn nói chi phí của ca mổ sẽ rất lớn nên chị phải lo chuẩn bị trước. Chị tất tả lại đưa con quay ngược về nhà rồi lo cho chuyến đi chữa mắt cho con. Thật đau lòng là chồng chị cũng chẳng hề có mặt lúc đó, thậm chí con ruột bị như vậy mà chị gọi báo tin thì chồng chị bảo đang họp quan trọng, còn bà nội thì lạnh lùng thờ ơ. Bà còn buông một câu nếu sáng mắt thì còn hy vọng cho kỳ thi sắp tới, vì bé đoạt giải cao nên chắc chắn có tên để dự thi tiếp ở những kỳ thi có quy mô lớn hơn tiếp theo, chứ đã mù rồi thì coi như bỏ xó, đã thành người vô dụng tàn phế thì còn làm được gì. Chị nghe mà nước mắt cứ tuôn và cũng không biết làm sao cho bà đừng nói nữa, vì chị sợ con chị sẽ còn tổn thương trầm trọng hơn.

Mọi người biết sao không, sau đó bà bắt con trai bà, là chồng chị, phải ly hôn với chị để cưới cô gái kia, để sinh cho bà những đứa cháu lành lặn khỏe mạnh chứ không mù lòa tật nguyền vô dụng như thế. Rồi chồng chị nghe lời và làm theo.

Chị dắt con và xách va li ra khỏi nhà vào một đêm rất tối, chị ở nhờ nhà một người bạn khoảng một tháng và gởi đồ đạc lại đó rồi mang con đi chữa mắt. Chị vay mượn khắp nơi cùng với số tiền để dành được để đủ tiền chữa mắt cho con gái.

Tôi nhớ con gái chị đã trải qua tất cả ba lần mổ như vậy, và hai mẹ chị cứ triền miên ăn dầm nằm dề ở bệnh viện gần cả năm trời. Chị bỏ cả công việc, bỏ tất cả lại phía sau để gần bên con và chăm sóc con trong những ngày gian nan khó khăn nhất. Chị động viên và là đôi mắt cho con trong suốt gần một năm như vậy.

Ở lần mổ cuối cùng, các bác sĩ nói cơ hội thành công gần như là một trăm phần trăm nên chị vui mừng khấp khởi. Rồi cũng đến ngày con chị được tháo băng, khi những vòng băng trắng toát quấn quanh mắt con được từ từ tháo xuống thì bé đã hét lên một tiếng rất to. Nhưng đó là tiếng hét báo hiệu một niềm vui, vì lúc đó con chị đã cảm nhận được và nhìn thấy những tia nắng đang nhảy nhót ngoài cái sân rất rộng của bệnh viện.

Người bác sĩ phụ trách chính ca mổ của con chị cũng cười tươi rạng rỡ, ông ấy nói bé nhắm mắt lại trước đã rồi từ từ mở ra để dần làm quen với ánh sáng. Cần phải theo dõi tiếp thêm một thời gian nữa chứ chưa thể xuất viện được, khi nào tình trạng mắt của con chị thật ổn thật bình thường trở lại thì mới được xuất viện.

Những ngày sau đó chị dắt con đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Con chị đi chậm từng bước một bên mẹ như những ngày đầu mới tập đi, nhưng gương mặt con đã bừng sáng một niềm tin và một niềm hạnh phúc.

Khi con chị đã thật khỏe lại thì chị nói chị cũng cạn tiền, nhưng chị rất vui vì chỉ cần hai mẹ con khỏe mạnh là chị lại tiếp tục bên con và tiếp tục sống vì con. Còn con chị cũng thấu hiểu được hoàn cảnh của mẹ nên lại quay lại với lớp học, với bạn bè thầy cô và nỗ lực để theo kịp những chương trình học đã bị dang dở một thời gian.

Người kể cho tôi nghe kết thúc bằng hình ảnh hai mẹ con chị đứng trước ngôi nhà trọ vào một buổi sáng đầy nắn. Lúc đó người ta nhìn thấy trong đôi mắt của con chị đang ngập tràn những tia nắng long lanh và có chút gì đó như nước mắt đang rơi xuống.

Còn chị cầm tay con và nói hai mẹ con mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở chính ngôi nhà này. Mẹ lại một lần nữa bên con bằng tay trắng, nhưng đổi lại mẹ có con, đó là sức mạnh lớn nhất để mẹ có thể vượt qua tất cả.

Tôi biết, khi nghe câu chuyện tới đó, rằng chị đã thành công trong việc đi tìm lại những tia sáng, những tia nắng rực rỡ của mặt trời, để điều đó được đọng lại mãi mãi, thật vững chắc trong đôi mắt của con chị.

Tôi đã cố gắng để truyền được đến mọi người sự xúc động của câu chuyện, nhưng chắc chắn là tôi không hài long. Dù sao, đó cũng là một trong muôn vàn những câu chuyện đời thường. Tôi chỉ mong cứ hạnh phúc đến với mình ngày nào thì mình hãy biết nắm bắt ngày ấy, cứ từng ngày một như vậy, chứ đừng mong chờ những hạnh phúc xa xôi.

Tôi mong ánh sáng của cuộc đời, ánh nắng của mặt trời sẽ mãi nằm trong đôi mắt của con chị ấy, một người phụ nữ mà tôi không quen.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Quá Khứ Xin Hãy Để Nó Ngủ Yên l Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top