Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương lắm dì ơi!

2015-10-25 03:32

Tác giả:


blogradio.vn - Những cơn mưa đầu mùa tháng mười làm tôi bâng khuâng đứng bên cửa, trông về một góc trời để nhớ về dì Hoài, nhớ về mái tóc đã bạc của dì đã bạc sau hơn mười năm nuôi chị em tôi và ngọn đồi cô đơn ngày xưa...dì Hoài của tôi vẫn cô đơn giống như ngọn đồi ấy.

***

Ngọn đồi thấp chỉ có duy nhất cây phượng vỹ cổ thụ. Nó mọc nơi ấy lâu lắm rồi, còn xung quanh là cỏ dại .Vì vậy, người ta gọi đó là đồi cô đơn. Mỗi ngày sau khi tan học, tôi lại dắt con bò mẹ lên đồi ăn cỏ. Lát sau, thằng Bão cũng chịu khó đưa hai con bê lên theo chị. Chúng tôi là hai chị em, sống với người dì ruột trong ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi. Thằng em tôi tên Bão vì mẹ tôi đẻ rớt nó trong khi bão lớn đến.

Khi tôi vào học lớp 6 thì mẹ tôi mất vì bệnh nặng. Cha chúng tôi đã mất trước đó nửa năm vì tai nạn khi vào rừng làm gỗ. Người mẹ tội nghiệp trước khi lìa đời, trăng trối với người em gái nuôi giùm hai đứa con. Từ ấy, Dì Hoài đã là mẹ của chúng tôi khi dì còn đang thời xuân sắc của một cô gái đẹp. Gia tài ông bà để lại chỉ vài sào ruộng và một đôi trâu. Dì Hoài phải bán bớt một con đực lấy tiền lo đám tang cho mẹ chúng tôi, còn trong chuồng một con bò cái và hai con bê. Bò là tài sản lớn của gia đình nhà nông nên chị em tôi đi học về là lo chăm cho chúng.

Dì Hoài tốt như một người mẹ vậy. Dì ban ngày ra chợ bán rau,tối về còn đan áo len thuê. Nếu sống một mình, dì không cần vất vả đến thế, nhưng vì chị em tôi đang tuổi ăn học nên tốn kém. Tôi nhớ những mùa đông, vùng núi đồi này lạnh lẽo, dì nằm giữa ôm hai chúng tôi trong chiếc chăn ấm cho chúng tôi bớt lạnh. Những ngày mưa bất chợt ,dì lặn lội đến cổng trường đem áo mưa đón hai đứa tôi. Chị em chúng tôi mồ côi nhưng không cảm thấy tủi thân vì ông Trời đã ban cho một người dì thay thế mẹ.

Trước khi xảy ra chuyện buồn của mẹ, dì Hoài từng có một tình yêu với chú Thanh. Chú là giáo viên ở trường chúng tôi. Sau khi làm giỗ đầu cho mẹ chúng tôi, chú Thanh có đặt vấn đề cưới dì

Hoài. Một hôm, tôi nghe được câu chuyện giữa chú và dì.Tiếng chú Thanh thuyết phục:

- Em phải nghĩ đến em nữa chứ ! Sau này hai cháu nó lớn, đi lập gia đình thì em thế nào?

Làm vợ anh, anh sẽ chung tay lo cho chúng...

- Bây giờ anh nghĩ vậy, khi có con liệu anh bằng lòng em chia sẻ tình thương cho hai cháu không? Em có lời hứa với chị em sẽ nuôi Đào và Bão học đến nơi đến chốn, rồi dựng vợ gả chồng đàng hoàng.

-Trời ơi ! Lúc đó em thành bà lão cô đơn mất rồi...

thương lắm dì ơi

Chú Thanh còn nhiều lần đặt vấn đề cưới dì Hoài, nhưng dì đều từ chối. Đàn ông có thể ít sự chịu đựng nên một thời gian ngắn sau đó, chú Thanh lấy vợ. Ngày tân hôn của chú, dì Hoài rủ tôi đến xem mặt cô dâu. Chúng tôi ngồi trong quán nước nhìn đối diện sang nhà chú Thanh. Nhà chú dựng cổng hoa, treo bảng. Chú rể mặc vest cười tươi bên cô dâu. Dì Hoài lấy khăn lau mắt liên tục, vai dì run run vì kềm chế tiếng khóc bật ra. Dì kêu tôi quay về khi khách bắt đầu đến chung vui. Đêm xuống, dì lặng lẽ đem tất cả quà chú Thanh tặng ra sân đốt hết. Chị em tôi, mỗi đứa ngồi một bên dì. Chúng tôi ôm cánh tay dì, cùng khóc với dì vì tôi biết dì đã hy sinh hạnh phúc riêng vì chúng tôi. Ngọn lửa bừng lên, hắt bóng ba con người bé mọn nương tựa vào nhau. Đêm nay sẽ rất dài với dì...

Ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển đại học kinh tế, dì và thằng Bão mừng khôn xiết. Dì đi khoe cả xóm, xong dì làm gà ăn mừng. Dì đặt đồ ăn lên bàn thờ có di ảnh ông bà ngoại, di ảnh ba mẹ chúng tôi. Dì cầm nhang, khấn bái chân thành :

- Cha mẹ ơi! Con đã lo được cho cháu Đào. Anh chị ơi! Em đã thực hiện được một phần lời hứa. Xin hãy tiếp tục phù hộ cho em cùng hai cháu.

Dì chuẩn bị cho chuyến vào Sài Gòn nhập học của tôi vô cùng chu đáo. Dì lấy từ trong rương mấy xấp vải, dẫn tôi đi may đồ mới vì dì sợ tôi mặc cảm quê mùa với chúng bạn. Dì gọi người bán bớt con bê lấy tiền đưa tôi lo học phí, nhà trọ. Dì dặn lên Thành phố nếu thiếu thốn gọi về số đại lý điện thoại gần nhà, người ta sẽ kêu dì sang nghe. Nói chung là dì căn dặn tôi rất kỹ y hệt mẹ khi còn sống. Hôm ra bến xe,tôi không cho dì ra đưa tiễn vì tôi sợ tôi mềm lòng không đi nổi.

Một năm sau, em Bão đã tốt nghiệp cấp ba loại giỏi. Địa phương trao học bổng cho em đi học cao đẳng tại tỉnh nhà. Học xong sẽ về dạy tại ngôi trường cấp hai đang xây to đẹp gần nhà chúng tôi. Sau này có mấy người mai mối đến gặp dì tôi, nhưng dì tuyên bố không lấy chồng nên làm họ thất vọng. Kết thúc bốn năm học, tôi ra trường đi làm trong một ngân hàng. Tôi yêu rồi kết hôn với một đồng nghiệp, trở thành người thành thị. Nhưng trái tim tôi luôn hướng về người dì tuyệt vời. Một người dì yêu thương chúng tôi bằng tất cả tấm lòng, bằng việc đánh đổi cả hạnh phúc riêng.

Điều an ủi là có thằng Bão lấy vợ, về sống chung với dì. Vợ chồng em đều là giáo viên của ngôi trường mới xây khang trang. Vài tháng, nó lại đưa dì Hoài đến Sài Gòn thăm tôi. Nhìn thấy tôi bên chồng hạnh phúc, nhà cửa đẹp đẽ, dì vui quá cũng khóc. Dì mang cho vợ chồng tôi đủ thứ đặc sản quê nhà. Dì căn dặn chừng nào có em bé, cho dì biết dì thu xếp để giúp đỡ, chăm sóc hai mẹ con tôi.

Chiều nay chủ nhật lại mưa to. Những cơn mưa đầu mùa tháng mười làm tôi bâng khuâng đứng bên cửa, trông về một góc trời để nhớ về dì Hoài, nhớ về mái tóc đã bạc của dì đã bạc sau hơn mười năm nuôi chị em tôi và ngọn đồi cô đơn ngày xưa...dì Hoài của tôi vẫn cô đơn giống như ngọn đồi ấy. Nghe em Bão kể chim đem hạt về nên trên đồi bây giờ đã có rất nhiều hoa cúc trắng mọc trên đó. Dì tôi giống hoa cúc trắng, đẹp thuần khiết bởi đức hy sinh. Thương lắm, dì ơi...

© Hải Triều – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top