Thư gửi em gái
2015-12-04 01:00
Tác giả:
Thân gửi em gái,
Chiều nay chị đi làm về. Gió Hồ Tây lồng lộng, trên bầu trời mây xếp thành những hình thù ngộ nghĩnh. Chị chợt nhớ nao lòng những buổi chiều chị và em nằm ở ngoài hiên, ngước lên trời và đoán xem mây xếp thành hình gì... Thời gian, tưởng trôi lững thững thế mà hóa ra nhanh kỳ lạ phải không em?
Hai mươi năm rồi em nhỉ, khoảng thời gian mà em có mặt trên trái đất này để sẻ chia yêu thương với cả gia đình mình. Chị không thể quên được hình ảnh năm nào em nhỏ thó, mặt nhăn nheo như một con khỉ con, yếu ớt trong mấy lớp chăn, lọt thỏm trên tay cô bé 5 tuổi – là chị. Em đến không tròn ngày nên mong manh lắm, nhờ sự nỗ lực và hi vọng không ngừng của bố mẹ, em đã khỏe mạnh sống bên chị.
Hai mươi năm, em từ cô bé khó chịu, đanh đá đã trở nên hòa nhã, tâm lý và dẻo miệng. Chị cũng vẫn nhớ cô em trắng muốt, mũm mĩm của mình đã túm chặt bím tóc chị và chỉ nghiến răng hai chữ “Đi ra...” Khi ấy em cáu tính lắm đấy! Và bệnh viện đã dạy cho em sự nhẫn nại hơn, khơi dậy tình cảm chan chứa nơi em. Em quan tâm tất cả mọi người, dù người thiệt thòi nhất là em. Em có còn nhớ vụ xé đôi tờ tiền để cho chị một nửa không? Ngày đó em ngây thơ và yêu thương chị biết mấy, không muốn chỉ mình em nhận quà mà chị không có.
Ngày em trai sắp ra đời cũng vui em nhỉ. Chị em mình nằm nghĩ tên thật kêu để đặt cho em ấy. Lúc ấy chị em mình còn chưa biết chúng mình có em trai hay em gái nữa. Em đã chọn cả hai cái tên, trong đó có một tên con gái. Đến bây giờ mọi người vẫn trêu tên đó làm em trai cáu đấy. Thực ra em trai còn trẻ con, nó bực em cái gì thường tắt ti vi của em và giấu điều khiển đi để em không thể xem được. Nhưng em hiểu đúng không, em vẫn là cô bé rất hiểu biết mà.

À, ngày học đại học chị từng viết một bài cho em đấy. Đọc cho em nghe chưa nhỉ? Hồi đó cũng bắt đầu trở lạnh, chị muốn nhắc em đừng đạp chăn ra, vì có thể bố mẹ sẽ không biết để kéo lại cho em. Em cũng phải cố gắng giữ sức khỏe cho mình chứ. Em biết chị khó chịu với những ai không tự có trách nhiệm với chính mình phải không nào.
Hai mươi, đáng lẽ em đã là cô thiếu nữ xinh xắn, là cô sinh viên với bao hoài bão, ước mơ. Có thể mỗi tuần chị sẽ không phải đơn độc trên mỗi chuyến xe lên Hà Nội nữa vì có em đồng hành. Em gái chị thông minh như vậy hẳn nhiên là sẽ học tốt rồi, nên chị rất yên tâm em chị sẽ học một trường đại học tốt nào đó... Viết đến đây, chả hiểu sao nước mắt chị cứ tràn ra thế này, chị mít ướt quá! Chị cũng vẫn nhớ ước mơ em nói với chị, là một lần em được tự bước đi trên đôi chân mình. Ước mơ ấy không ai có thể đem đến cho em, dù bố mẹ và cả gia đình đã cố gắng rất nhiều. Biết bao đêm mẹ mình khóc rồi em khóc mà không ai hay. Nhưng em chị vẫn ngoan ngoãn, hay nói, hay cười đã làm vợi bớt nỗi buồn thẳm sâu ấy.
Tối nay có “Thách thức danh hài” - chương trình mà em thích đấy. Em vẫn thích diễn viên Trấn Thành đúng không? Vậy thì mau mau khỏe rồi xem lại chương trình nhé, kẻo họ không chiếu lại nữa đâu. Cố gắng em nhé, cố gắng vượt qua như hai mươi năm qua em đã làm ý, đừng để mấy cơn ho quật ngã em. Em chị dũng cảm biết bao nhiêu, tiêm đau cũng không khóc thì nhất định phải có ý chí đẩy lùi mấy cơn ho vớ vẩn kia nhé. Lần sau chị về chị sẽ lại mua bánh mì, bánh đa cho em được không? Với lại em khỏe nhanh lên chứ mấy quả ổi trong tủ lại mòn mỏi chờ đợi em ăn sắp mếu rồi kìa...
Mau khỏe lại nào em gái! Chiếc máy vi tính nhỏ của gia đình, đừng để sự cố xảy ra dài ngày như thế nữa em. Chị yêu em nhiều lắm, nhiều hơn những gì có thể viết ra, cô em gái unlucky nhưng lại luôn đem lại may mắn, bình yên cho cả gia đình mình ạ...
Em gái tôi đã hơn 20 tuổi, cô bé trắng trẻo, xinh xắn và hay nói. Ngày em ra đời vẫn chưa đủ tháng nên dây thần kinh chưa phát triển hoàn toàn. Em không thể đi lại và cử động tay như người bình thường. Bố mẹ đã đưa em đi khắp các bệnh viện phục hồi chức năng nhưng không kết quả. Bù lại, em gái tôi rất thông minh và tình cảm. Em được cả nhà gọi vui là “Máy vi tính của gia đình”.
Hôm nay khi tôi gọi điện về mẹ nói em vẫn ốm chưa khỏi. Đã hơn 1 tuần rồi, em bị ho kèm khó thở. Sẽ là một bệnh nhỏ thôi nhưng với em tôi thì khác, em không đủ sức để ho nữa. Nhìn em mỏng manh cố gằn ra tiếng ho mà không thể, nhưng vẫn cố nói không đau mỗi khi bị tiêm thuốc làm ai trong gia đình cũng thắt ruột.
Viết thư gửi em, hẳn là em sẽ không đọc được, nhưng như thêm một lời cầu nguyện, mong em sớm bình phục, để bố mẹ bớt lo lắng, vất vả. Vì lúc này, công việc khiến tôi chẳng thể ở bên cùng bố mẹ chăm sóc em...
© Hằng Phan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay
Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...
Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.