Thư gửi ba
2014-04-29 00:13
Tác giả:
Có lẽ con vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật này, dù không muốn nhưng nó đã xảy ra, thật bất ngờ khiến con ngỡ ngàng. Ba nằm với con, điều đó giống như một giấc mơ mà sau mỗi lần thức dậy bước ra từ cơn mơ, còn lại trong con chỉ là sự trống trải, cô đơn và hụt hẫng. Con muốn hét lên thật to rằng “Con không muốn mất ba” nhưng rồi tiếng thét của con đã không níu giữ được bước chân ba.
Trái tim ấm áp ngày xưa được ba lo lắng, yêu thương giờ chỉ còn là trái tim lạnh lẽo, băng giá. Con không thể nhận thêm được sự ấm áp nào nữa khi trái tim con thật sự biết khóc, nó đang vụn vỡ, đau đớn dù nước mắt con cũng chẳng làm thay đổi được gì. Nhiều lần con thấy mẹ ngồi một mình và buồn, con biết mẹ đau lòng lắm, con lại chẳng thể an ủi được mẹ, không đem lại tiếng cười cho mẹ ngày xưa.
Có phải con ngốc quá, đúng không ba? Con chỉ là gánh nặng của mẹ. Những lúc như vậy nước mắt con lại rơi, hồi ức đẹp đẽ ngày xưa lại trỗi dậy quay về nhưng ngày tháng đó, phút giây đó đã vội dập tắt như áng mây chiều, như cơn gió thoảng qua rồi tan vào bầu trời bao la kia.
Hôm nay là sinh nhật con vậy mà con chẳng làm được gì ngoài việc nhớ ba. Con nhớ… nhớ lắm, tuổi thơ của con dù không được sống trong chăn êm nệm ấm, không được ăn những món cao lương mĩ vị, không được ở nhà cao cửa rộng như những đứa bạn cùng trang lứa khác nhưng con vẫn cảm thấy rất hạnh phúc vì con còn có ba có mẹ, có những bữa cơm đơn sơ đạm bạc, chỉ cần như vậy đối với con đã là quá đủ.
Hạnh phúc khi ba cười, hạnh phúc khi được ba che chở yêu thương, hạnh phúc khi thấy ba sau một ngày trở về nhà. Với con hạnh phúc chính là có ba bên cạnh. Và ba đã sống, sống mãi trong những giấc mơ của con, chỉ là trong giấc mơ mà thôi, ba à!
Con không tin, chưa bao giờ tin vào sự thật nhưng sự thật đã làm con rơi lệ. Con không biết mình còn thể làm được gì khi trái tim đã có một vết sẹo. Thời gian không là phương thuốc thần kỳ nữa rồi.
Xuân, hạ, thu, đông trôi qua lại đến đều rất đẹp nhưng con buồn lắm. Trong lòng con bao ý nghĩ vẩn vơ, sự mơ hồ, tất cả chỉ như một câu đố không lời giải.
Thế giới vật chất không cho phép con chuyển những lời này đến với ba nhưng con tin rằng ba sẽ nghe và hiểu được lòng con. Tình phụ tử thiêng liêng đã cho con biết điều đó.
Mãi mãi ba nhé, mãi mãi nơi thế giới xa xôi, giấc đó lại trở về bên con.
• Quách Thái Di
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.