Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thiên thần nhỏ trong trái tim tôi

2013-02-20 03:57

Tác giả:


Năm học lớp 6, tối nào cả nhà cũng quây quần bên cái bụng bầu to bự của mẹ căn em đạp, chị thi thoảng áp tai vô bụng gọi khe khẽ "Tích Chu ơi" rồi cười 1 mình mường tượng em trả lời sao. Ngày mẹ sinh em (17/02), chị chạy đi gọi bà kêu người đưa mẹ lên trạm xá. Chị tồ lắm, xíu nữa thôi là cho em bị đẻ rơi dọc đường.

Chiều học xong, chị chạy ù vào thăm em, em nhỏ nhỏ đỏ ỏn trong lớp tã bông xinh không chịu được. Ấp em vào lòng tự nhủ "Thiên Thần của chị à, để chị bên em mãi nhé".

Em sinh vào mùa lạnh, ai cũng lo em rét mà mau ốm, chân giường của mẹ lúc nào cũng có 1 chậu than củi ấm ơi là ấm, chị lấy cớ vào ngồi sưởi ấm thôi, thật ra là được nhìn cục cưng của chị đấy.

Em hư lắm, toàn quậy đêm thôi, bố đã lo trăm thứ việc nhà lại chăm mẹ, chăm em nữa. Mẹ mệt rã rời mỗi lần em quấy khóc. Tối tối, chị rón rén vào phòg, xin mẹ cho ôm em 1 lát, đặt em xuống thì em khóc thét lên. Thế là hạnh phúc của chị là tối nào cũng được ôm em, dựa lưng vào tường ngủ ấm áp và dịu ngọt.

Em chị xinh lắm, mũm mĩm, hai mắt to tròn và lúc nào cũng cười thôi. Các bác dặn lúc em ngủ không được thơm, sợ sau này em hờn. Chị vẫn lén thơm trộm lên đôi má mềm như bông ấy, lấy đôi chân bé xíu của em áp vào mặt chị thích thú.

5 tháng tuổi, chị chỉ nhớ rằng hôm ấy em khóc dữ lắm, không ăn uống được gì, cứ ói với khóc thôi. Mẹ gọi cậu Thiên vào đưa em đi khám. Rồi người ta chuyển em lên tuyến trên. Hằng ngày bà và các bác thay phiên nhau lên trông em cùng mẹ. 

Chị ở nhà nhìn với theo, thương bố mẹ, thương em. Em phải mổ vì lồng ruột, 1 đứa trẻ 5 tháng tuổi đã phải trải qua cái đau đớn của dao kéo, chị sững sờ. 





Cậu Phong bảo em đỡ rùi, cho 2 chị em lên thăm em. Chị cuống cuồng leo từng bậc cầu thang ở Bệnh viện nhi TW, vào đây đủ mùi, đủ vị, đủ tiếng kêu khóc đau đớn của những đứa trẻ. Em của chị nằm chung giường với 1 đứa nhỏ khác, dây truyền, dây xông chằng chịt khắp người… Chị khóc òa… Thật sự lúc ấy tim chị như thắt lại… Đau lắm.

Em về nhà với lỉnh kỉnh đủ đơn, đủ thuốc… Hết thuốc bổ lại kháng sinh.

 Em của chị vẫn cười, nụ cười trong veo hòa vào nắng.

Em tọp dần, không mũm mĩm nữa, quấy khóc nhiều hơn. Mẹ bảo em đau, em uống thuốc nên không hấp thụ được. Bố ngày ngày vẫn giã cua, giã rau nấu bột, cả nhà chăm em hơn, nhưng em của chị giờ vẫn loắt choắt vậy thôi. . .

3 tuổi, em chập chững biết đi, thay vì ngồi lê la mòn cả mông, chai mắt cá chân. Em không biết bò, không được như những đứa trẻ khác, không chạy nhảy nô đùa, cứ gói mình vào 1 góc. Không bằng lòng thì cứ đập đầu khóc thét lên. Chị đi đâu cũng đưa em đi, vì bố mẹ bận đi làm hết mà. Tới giờ ăn chị được ưu tiên ăn trước rồi trông em cho cả nhà ăn vì em đập phá xoong nồi là sở trường và tạo điều kiện cho nhà dùng bát đĩa mới là sở thích.

Lũ trẻ con trong xóm lại gần là em khóc thét lên, em không hòa mình vào được. Ngay lúc ấy, chị biết em của chị là 1 đứa trẻ đặc biệt. Ừ, em của chị là thiên thần mà.

Em vào lớp 1, ngày khai giảng chị đưa em đi, em chị bảnh trai lắm trong quần xanh áo trắng, trong cái mũ canô bé bé xinh xinh. Khó khăn lắm cả chị và giáo viên chủ nhiệm của em - cô Mỹ- mới dỗ em đứng vào hàng cùng các bạn. Lớp 1 đứng ở cổng trường được anh chị lớp 5 đánh trống diễu hành ra đón. Mặt những đứa trẻ ngây thơ hớn hở, náo nức vẫy cờ, em chị đứng sau nước mắt dàn dụa. Cả hàng đi được vài bước em chạy lại ôm chị khóc òa. 2 chị em ôm nhau khóc, dắt xe ra về chị ngoái lại nhìn đám trẻ, chị ước, em chị là 1 đứa trẻ bình thường thôi, đó là 1 hạnh phúc lớn lắm rùi.

Rồi em vẫn tới lớp, chị đang đợi kết quả thi Đại học nên được ở nhà lo trọng trách đưa đón em đi học. Sáng sáng dựng con mèo lười là em dậy. Dỗ em ăn sáng rùi chưa nhìn thấy cửa lớp đâu đã thấy em ngồi sau khóc đòi về. Cô giáo dỗ dành em nhiều lắm, em của chị khóc dày ra rồi nằm lăn ra đất. Chị quên rằng em đi đâu cũng ôm theo cái gối với cái chăn, ở đâu cũng vứt gối, vứt chăn ra nằm được. Rồi những lần ra đón thấy cả lớp đọc bài đều đều, em của chị 1 mình 1 bàn, em của chị nằm dài ra ghế ngẩn ngơ… thấy chị thì cười ngờ nghệch xách cặp chạy về. Chị quay đi len lén lau dòng nước mắt chảy dài tự lúc nào…

Chị đi học xa, gọi điện về nhà em bập bẹ gọi "chị Linh ơi…", em không nói được, chỉ nhại lại thôi, nhưng chị tin, sâu trong tiềm thức, em gọi chị bởi niềm nhung nhớ xuất phát từ trái tim…

Chị dậy em mỗi lần ai hỏi rằng "yêu ai nhất trên đời?" thì trả lời là "chị Linh". Mỗi lần về nhà, em ngồi trong lòng chị, chị vẫn hỏi: "Đạt yêu ai nhất trên đời", em sẽ gào lên rằng: "chị Linh" và chị ngồi cười sung sướng. Đôi lúc em bướng lắm, trả lời rằng: "chị Ngọc", chị lại vờ giận dỗi: "Thôi lát mang bánh gấu cho em Cường" em lại cuống cuồng ghì lấy cổ chị bảo: “Yêu chị Linh nhất trên đời" làm chị cười hạnh phúc.

Về rồi đi, đoàn tụ rùi chia ly… mỗi lần thấy chị sắp đồ đạc, em đứng mếu máo: "chị Linh đi học, chị Linh xuống Hải Dương". Cho tới lúc chị lên xe em mới khóc chạy theo làm chị chưa đi đã nhớ Thiên Thần của chị lắm rồi.





Năm nay em 7 tuổi, vẫn học lại lớp 1, vẫn đánh vần theo phong cách "ối zời ôi hỏi ổi, quả ổi”.

Vẫn là những lần lén nhìn em qua khe cửa, lũ trẻ trêu chọc, chỉ chỏ gọi em là thằng khùng…Dù những ánh mắt tò mò không mấy cảm thông cũng thưa dần đi nhưng thực sự chị vẫn thương cục cưng của chị nhiều lắm. Người ta ao ước em mình thành đạt giỏi giang làm ông này bà nọ. Khi người ta là chị, có lẽ người ta chỉ ước đủ như chị ước Thiên Thần của chị nên người và có 1 cuộc sống bình thường như bạn bè cùng trang lứa thôi…

TỰ KỶ- 2 tiếng ấy với chị sao nặng nề quá vậy… Bố mẹ chạy chữa thuốc thang cho em, đủ loại, hết thuốc uống rồi đi châm cứu vẫn không hề thuyên giảm. Thấy em đau mọi người như bị xé lòng.

Em của chị cứ mãi ngờ nghệch thì vẫn mãi là em của chị thôi.

Ai cũng trêu sau này lấy chồng xa, cứ bắt nạt em đi rùi về nhà thăm bố mẹ là em đuổi đi liền. Riêng bố mẹ chỉ dặn: “Mai này, đi tới đâu cũng nhớ về với em nhé”

Thiên thần à, mãi bên chị nhé! Nhớ và yêu em nhiều lắm!

  • Gửi từ Canhcutgio Chim  - chimcanhcutgio@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top