Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sức mạnh tình thân

2013-03-11 09:00

Tác giả:


Tôi chưa từng nghĩ tình thân lại có sức mạnh phi thường đến như vậy. Nó đã nâng sức cho bố mẹ, anh trai và tôi từng ngày chống lại căn bệnh lupus ban đỏ của anh trai. Đôi khi tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc và dừng lại như một bất hạnh nhưng không bạn ạ, anh trai tôi vẫn sống trong niềm hi vọng của mẹ rằng một ngày nào đó y học phát triển sẽ cứu được anh, còn anh thì luôn tâm niệm rằng có sự hiện diện của mình, khỏe mạnh, lạc quan vui vẻ thì những người xung quanh sẽ hạnh phúc . Nhưng đằng sau tất cả lại là những nỗi niềm của những người trong cuộc, nó không được nói ra, cũng chưa một lần được viết ra nhưng những người trong gia đình tôi đều hiểu rằng hi vọng thật sự quá mong manh.

Mùa hè cách đây 3 năm khi tôi thi đỗ vào đại học còn anh trai nhận kết quả từ bệnh viện Bạch Mai về một căn bệnh lạ, chưa một lần tôi được biết đến nó. Ngày mẹ và anh khăn gói ra Hà Nội đi khám bệnh, bố và tôi hồi hộp chờ kết quả. Mẹ gọi điện, nước mắt nghẹn ngào chẳng nói được một câu. 1h sáng bố tức tưởi lấy hết số tiền trong nhà và lên xe ra với mẹ - khi ấy anh trai tôi tròn 20 tuổi.

gia dinh

Anh nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt, ông, cô dì, chú bác thay nhau ra Hà Nội, ai về nhìn thấy tôi cũng nước mắt lưng tròng. Bà ngoại ôm tôi vào lòng vỗ về rồi 2 bà cháu khóc nhiều lắm. Người ta thương anh tôi bị bệnh, thương đứa em gái mai kia ra Hà Nội đi học lặng lẽ....còn tôi, tôi sợ lắm. Sợ mất đi 1 người tôi yêu quý, sợ khi nghe tiếng khóc của mẹ trong đêm , sợ nghe tiếng thở dài của bố, sợ cả ánh mắt người ta nhìn mình thương hại, sợ cả những khoảng lặng kéo dài trong điện thoại và sợ cả khi điện thoai rung lên từng tiếng .

Kết quả chuẩn đoán cuối cùng bác sĩ bảo anh tôi mắc bệnh Lupus ban đỏ. Khi đó gia đình tôi mừng lắm, vì chưa biết nó là bệnh gì, miễn là anh tôi sống được và ít ra nó không phải là bệnh máu trắng như dự đoán trước đây. Tôi chỉ nghe dì kể lại chưa lần nào thấy bố tôi khóc nhưng khi nghe kết quả của anh bố đã rơi nước mắt, có lẽ hi vọng khi ấy vỡ òa thành sung sướng.

Rồi bạn biết không, chúng tôi tìm hiểu Lupus ban đỏ là gì. Mẹ điếng người khi nó được ví như “ chó sói “ cứ ăn mòn, hủy hoại nội tạng , và hơn hết nó chưa có thuốc nào chữa trị khỏi, người bệnh phải sống chung với nó và uống thuốc hằng ngày. Mẹ tôi lại khóc, nhưng rồi mẹ lại hi vọng. Tôi hiểu hi vọng của mẹ chỉ là bấu víu vào một cái gì đó để mẹ tin, để mẹ có nghị lực mà chiến đấu cùng anh.

Tôi đi học, 18 tuổi khi bước chân vào cánh cửa Đại học, người đi cùng tôi là dì. Tôi khóc mếu máo như một đứa trẻ sắp xa nơi nó yêu quý, tôi khóc vì tôi tủi thân, khóc vì những hoang mang lo lắng, khóc khi sách vali lên xe không có gia đình tôi đứng đó...

Tôi làm thủ tục nhập học xong, dì đưa tôi đi thăm anh. Bước vào khoa dị ứng của bệnh viện Bạch Mai, tôi không nghĩ dị ứng lại có nhiều bệnh hiểm nghèo đến vậy, khi thấy anh trai tôi nằm đó trên giường bệnh như 1 cái xác không hồn, đôi mắt cứ nhìn quanh không đọng lại một chút gì trong đấy, thấy mẹ cứ đút từng thìa cháo cho anh, vừa đút vừa thẫn thờ rơi nước mắt và ở góc cuối phòng bệnh trên manh chiếu đi mượn bố tôi ngồi đó mệt mỏi nhìn vào khoảng xa xăm. Mọi hi vọng trong tôi dường như vụt tan hoàn toàn. Đấy là anh trai tôi ư ?...

Rồi cuối cùng sóng gió cũng qua đi. Trong 3 năm, không biết bao lần anh cứ đi về về quãng đường Thanh Hóa – Hà Nội. Bệnh không khỏi hoàn toàn, âm ỉ hành hạ, lấy đi từng chút sức lực của anh.Nhìn anh tôi bạn sẽ không biết bên trong anh căn bệnh ấy hoành hành thế nào đâu, không biết những tổn thương khi mà anh tôi sống.



Ai cũng cần yêu thương, và tình yêu làm cho con người ta lạc quan, vui vẻ, yêu đời và thấy cuộc sống này ý nghĩa biết nhường nào. Nhưng anh trai tôi sợ tình yêu, sợ khi mình yêu một ai đó thật sự, bởi nếu yêu chị ấy sẽ khổ, bởi anh hiểu khó có người con gái nào yêu anh nhiều để vượt qua con đường gian nan ấy. Lupus ban đỏ là bệnh hiểm nghèo nhưng không hề lây lan nhưng nó có khả năng di truyền, anh sợ lấy người ta rồi không may trong số đứa trẻ được sinh ra có 1 ai đó giống với mình.

Anh bảo trẻ con mà bị bệnh thì khổ lắm. Anh tôi vậy đấy, không muốn ai khổ vì mình, anh vẫn cười, tiếp tục việc học, ra trường đi làm , cuộc sống cứ trôi đi như quy luật vốn có của nó và bố mẹ tôi vẫn không ngừng hi vọng về một ngày nào đó căn bệnh biến mất hoàn toàn. Trong suy nghĩ của họ luôn tâm niệm ở hiền gặp lành và đeo bám lấy hi vọng .
Và cuối cùng điều anh tôi sợ cũng xảy ra, anh yêu chị ấy, yêu rất nhiều.

Tình yêu làm anh tôi như có thêm sức sống mới, vì thế những người trong gia đình tôi ai cũng yêu quý chị _một cô gái khá xinh xắn. Nhìn thấy anh vui, tôi cũng vui lắm nhưng lại càng thấy sót lòng hơn khi đôi lúc tôi thấy anh thở dài, đôi lúc anh trầm ngâm suy nghĩ, có đôi lúc mọi người trêu sắp lấy vợ anh cười xòa rồi lặng lẽ về phòng. Tôi thương anh, thương những nỗi lo toan bộn bề trong lòng chưa một lần anh nói, thương những mệt mỏi cứ bám lấy anh tôi hằng ngày. Thương cả những niềm vui tưởng chừng ai cũng có thể nhưng với anh lại là điều khó thể. Thương giọt nước mắt mà vô tình tôi bắt gặp ở góc khuất của căn phòng. Thương cả tình yêu thương anh dành cho bố mẹ và đứa em gái như tôi vì căn bệnh quái ác kia mà anh nghĩ là gánh nặng .

Và rồi một ngày anh và chị chia tay, anh nhắn tin cho tôi: “ em ơi anh không thể lạc quan được nữa rồi, người làm anh lạc quan rời xa anh, anh muốn một lần khóc gào lên lắm em gái ạ, anh muốn sống như một người bình thường”.... tôi khóc ! tôi đã từng hi vọng có một người kéo anh tôi ra những gian nan ấy nhưng anh không đủ tự tin đem lại hạnh phúc cho người anh yêu. Bởi yêu thương với anh chơi vơi lắm ! và bởi quá yêu mà gằn lòng đành từ bỏ.

Hạnh phúc đôi khi thật quá hẹp hòi.

Giá mà cuộc sống này công bằng hơn một chút thì tốt đẹp biết bao. Giá mà trong cuộc sống thực tại có ai đó cho tôi 1 điều ước tôi sẽ không giành nó riêng cho mình. Giá mà chỉ cần nhắm mắt lại khi mở ra mọi thứ qua đi như gió thoảng. Nhưng tìm đâu ra “giá mà”, ngày mai vẫn còn dài lắm tôi sẽ tiếp tục hi vọng như bố mẹ mình và tôi tin anh trai tôi sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của anh. Hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với người cần nó phải không bạn ?


  • Gửi từ Lê Thụy An email thuyan.295@

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top