Sợi chỉ đỏ - Until We Meet Again
2020-06-01 01:24
Tác giả: Son Trầm
blogradio.vn - Nếu kiếp trước chúng ta hẹn nhau bằng sợi chỉ đỏ buộc vào ngón út đầy định mệnh, thì bây giờ có lẽ nhờ đó mà chúng ta tìm được nhau.
***
“Vì lời hẹn từ kiếp trước nên kiếp này mình nguyện tìm nhau.”
- Nếu có kiếp sau, anh có tìm em không?
- Sao lại hỏi thế?
- Em nhất định sẽ tìm anh, phải tìm cho bằng được.
- Ừ, sẽ tìm, tìm đến khi nào gặp nhau.
- Hứa nhé! Hứa là sẽ tìm đến khi nào gặp nhau.
Họ đã hẹn nhau như thế, họ hẹn nhau rằng kiếp sau họ sẽ lại tìm nhau yêu nhau một lần nữa. Họ sẽ lại dành cho nhau những điều hạnh phúc nhất, sẽ lại tỏ bày với nhau trước biển, nơi mà cả em và anh đều mang lòng yêu mến.
Liệu cuộc sống này bạn có nên tin vào hai từ “định mệnh”? Còn tôi thì có!
Tôi tin vào hai từ định mệnh, tôi tin mỗi người sinh ra đều mang một sứ mệnh của riêng mình, và mỗi người trong chúng ta cũng sẽ có một người, một người ta dành cả cuộc đời để tìm kiếm và chờ đợi. Đâu đó trong tiềm thức sợi chỉ đỏ tồn tại như một la bàn chỉ đường cho chúng ta tìm được nhau. Cái khoảng khắc lòng bỗng rung động khi bắt gặp ánh nhìn của một người nào đó, khóe mắt bỗng nhiên cay và trái tim bỗng nhiên trống rỗng.
Vào một này nào đó, tình cảm của anh tự khắc chuyển hướng thành một đường cong hoàn mĩ, ngày anh nhận ra không phải anh khác mọi người mà là vì chàng trai ấy, chỉ có chàng trai ấy mới đủ khiến anh trở nên khác biệt. Những đấu tranh tư tưởng về đoạn tình cảm vốn lệch đường ray của quy luật tự nhiên, anh là nam nhưng lại mang lòng yêu một chàng trai khác và chỉ có chàng trai ấy anh đưa vào ngoại lệ của cuộc đời mình.
Họ bảo anh khác, anh mĩm cười, đúng là anh khác họ vì với anh không có người con gái nào làm anh có cảm giác đặc biệt như cậu mang lại. Anh vốn không biết liệu rằng có phải vì lời hứa ở kiếp trước nên kiếp này anh mới gặp được cậu hay không? Nhưng anh biết với anh, cậu là hiện tại và anh thì không muốn để cậu bên bất kỳ một người nào khác.
Anh từng không dám tin vào tình yêu, anh càng không nghĩ nhiều về những hạnh phúc, vì vốn cuộc đời anh hèo mòn trong những bất hạnh và cho đến ngày anh gặp cậu ấy, mọi thứ vốn không còn sắc màu nay lại thêm màu tươi mới. Cậu đến như những phép màu và dường như anh yêu cậu ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Suốt những tháng ngày tìm kiếm trong vô vọng, anh mãi đi tìm một hình bóng của ai đó vốn tồn tại nhưng không rõ ràng, vốn bên nhau nhưng lại đau lòng gấp bội, trên con đường mãi đi tìm câu trả lời thì anh gặp cậu. Cái người mà anh dành cả nữa cuộc đời để đeo đuổi mãi trong giấc mơ.
Ngày gặp lại tự nhiên tim đau nhói, có điều gì đó khiến người ta buồn đến nao lòng.
- Cuối cùng rồi mình cũng tìm được nhau
- Cuối cùng rồi mình cũng thực hiện được lời hứa ngày hôm ấy.
Nếu kiếp trước chúng ta hẹn nhau bằng sợi chỉ đỏ buộc vào ngón út đầy định mệnh, thì bây giờ có lẽ nhờ đó mà chúng ta tìm được nhau.
Chẳng ai lý giải được câu hỏi: Tại sao yêu người này mà chẳng chọn người kia? Bởi tình yêu luôn có một lý do riêng của nó, không cần giải bày, chỉ cần cảm xúc bỗng nhiên hướng về một người nào đó. Cậu ấy ở kiếp trước và ở kiếp này không giống nhau và anh cũng vậy. Chúng ta vốn là hiện thân của những con người trong hiện tại, sống một cuộc sống của hiện tại và yêu tình yêu của những con người hiện tại. Anh không vì lời hứa ngày ấy mới chọn cậu ấy để yêu, anh không vì sự gàng buộc cảm xúc mà nuôi dưỡng tình cảm với cậu ấy, và anh cũng không vì trách nhiệm ở kiếp trước mà kiếp này lại ở bên cậu ấy như một nghĩa vụ. Vì với anh, cậu ấy là “định mệnh”.
Anh không phải vì những tổn thương đã mang lại với cậu ấy ở kiếp trước mà kiếp này anh phải trả. Mà là anh sợ, sợ cậu ấy vì những suy nghĩ những khúc mắc về sợi chỉ đỏ ngày ấy mà chịu những ấm ức tổn thương, anh sợ cậu ấy nghi ngờ về tình cảm mà anh mang lại để rồi chính những điều đó lại khiến cả hai tự khắc đau lòng.
Có lẽ anh của kiếp trước không đủ mạnh mẽ bảo vệ cậu ấy trước những rào cản khó khăn, có thể anh không đủ kiên cường để chứng minh cho mọi người thấy tình yêu giữa anh và cậu vốn không có gì sai trái và anh lại là người bỏ lại cậu ấy để lựa chọn ra đi. Nhưng anh của bây giờ, nguyện vì cậu mà làm những điều ngoại lệ, anh muốn bảo vệ cậu trước những tổn thương, muốn chứng minh cho cậu thấy anh đủ vững vàng để bên cạnh cậu đi qua những thị phi rào cản và anh nguyện trở thành người đi cùng cậu hết chặng đường còn lại của cuộc đời.
Lời hẹn bên nhau không thành ở kiếp trước nên kiếp này anh nguyện dành nữa cuộc đời để kiếm tìm cậu dẫu cho mọi thứ lúc ấy thật mơ hồ, rồi anh lại dành trọn những tháng ngày còn lại để chờ đợi cậu sẵn sàng đi cùng anh qua những cột mốc quan trọng của cuộc đời. Những giấc mơ của anh và cậu ấy sẽ không còn là những tổn thương, những trống rỗng hay những giọt nước mắt trong vô thức, mà sẽ trở thành những hình ảnh hạnh phúc của họ (anh và cậu ở kiếp trước) và của chúng ta (anh và cậu lúc ấy giờ).
Đừng để ý những cái nhìn thị phi ở ngoài kia, tình yêu vốn là chuyện của hai người, anh yêu cậu ấy và cậu ấy cũng yêu anh. Anh dùng tình yêu của mình để chứng minh cho mọi người thấy: Dù cho bất kì giới tình nào tình yêu cũng cần được trân trọng. Tình yêu vốn là câu chuyện của những tâm hồn đồng điệu, giới tính mỗi người không trả lời cho câu hỏi: “Mình yêu nhau bao lâu?”. Miễn là mình yêu nhau, chuyện giới tình hay lời ra tiếng vào của bất kỳ người nào khác cũng không còn quan trọng.
Có một câu chuyện người ta truyền tai nhau như thế này: Nếu kiếp trước hai người yêu nhau chân thành hết lòng hết dạ nhưng vì một hoàn cảnh nào đó khiến họ không thể ở bên cạnh nhau. Họ sẽ buộc tay nhau bằng một sợ chỉ đỏ ở ngón út của mỗi người như một lời hứa hẹn rằng kiếp sau họ sẽ lại tìm gặp và yêu nhau. Sau này khi ở kiếp sau, trong những giấc mơ họ sẽ thấy hình bóng của nhau và trái tim luôn chờ đợi ngày gặp lại. Rồi cho đến một ngày, nhờ vào mối duyên sợi chỉ đỏ, họ sẽ tìm được nhau.
Nhưng chyện thì vẫn là câu chuyện, chẳng ai biết có thật hay không, chẳng ai trả lời cho câu hỏi: Sợi chỉ đỏ có thật sự tồn tại hay không? Và chúng ta vốn cũng không biết được kiếp trước mình là ai, mình vốn như thế nào, mình đã từng yêu ai. Nên kiếp này, với cuộc sống hiện tại hãy cứ trân trọng những người đã và đang đi qua cuộc đời ta vì đâu biết được trong số những người ấy, có một người cũng đang chờ đợi, kiếm tìm ta với lời hẹn từ kiếp trước.
© Son Trầm – blogradio.vn
Xem thêm:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.