Phong linh
2011-08-03 15:20
Tác giả:
Blog Việt
- Ba ơi! Đó là gì ạ?
- Là Phong linh đó con à!
Cô bé cứ mải mê ngắm chiếc chuông gió. Đôi mắt em to tròn, lung linh, trong veo như hồ nước mùa thu không chút gợn sóng. Hai bím tóc dài không còn lúc lắc theo những bước chân nhún nhẩy của em mà nằm im chờ đợi những cơn gió.
Gió thổi. Leng keng là phong linh đang hát. Tiếng kêu lên bổng xuống trầm theo từng ngọn gió. Êm ái du dương. Nó kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích về một thế giới thần thiên. Nơi đó có chàng hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích. Phong linh nói về những chuyến phiêu lưu của gió, về những cánh đồng bất tận trải đầy hoa, về những miền đất mà em chưa bao giờ tới.
Ngày nào cô bé cũng ngắm chiếc chuông gió và chờ đợi, em chờ gió tới để phong linh lại ngân lên những nốt nhạc thần kỳ. Em thích tiếng phong linh hát nhưng không bao giờ dám chạm tay vào. Dường như cô bé nghĩ, nếu mình chạm tay vào đó, phép màu sẽ biến mất, chỉ có gió là bà tiên nhân hậu, mới có thể đánh thức phong linh mà thôi.
Em bị suy tim bẩm sinh, chỉ còn một cách duy nhất là thay tim. Nhưng không ai dám chắc là em có thể chờ được tới lúc đó. Chỉ mong rằng, ở nơi đây em có thể sống những tháng ngày hạnh phúc, êm đêm. Dường như đối với họ, phép màu xa vời quá…
Ảnh minh họa
Càng ngày bệnh của em càng nặng. Một ngày cuối thu, người ta đưa em vào bệnh viện. Nắng vàng hiu hắt. Gió vẫn hát khúc ca du mục…Cây vẫn reo những nốt nhạc u buồn… Dường như nghe đâu đó có tiếng Phong linh hát
“Gió thổi lá bay xa
Phong linh vẫn hát những khúc ca
Khúc ca về tình yêu thương bất diệt
Khúc ca về những phép nhiệm màu”
Dù bác sỹ nói là đã không còn hy vọng nhưng không hiểu sao em vẫn đợi được tới ngày phẫu thuật và hồi phục rất nhanh sau đó. Ngày em trở về căn nhà yêu dấu, chiếc chuông gió đã vỡ tan tành. Nước mắt cô bé rơi. Có phép màu nào trong chiếc chuông gió không? Không ai biết! Người ta chỉ biết rằng, ngày cô bé được đưa vào phòng phẫu thuật cũng là ngày Phong linh không còn kêu leng keng mỗi khi gió về… Chỉ nghe trong hương thơm của đất trời có bản nhạc du dương từ ký ức xưa vọng lại…
Gió vẫn thổi và phong linh vẫn hát
Rằng tình yêu có phép nhiệm màu
Hãy cứ tin và chờ đợi
Sẽ có một ngày..hạnh phúc nở trên môi”
- Gửi từ email Tròn Vo - tronvo90@
TIN LIÊN QUAN | |
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.