Ở một nơi nào đó, hãy thật hạnh phúc chị nhé!
2015-12-24 01:00
Tác giả:
Chị yêu dấu!
Em đang tự hỏi chỗ chị hiện đang là ngày hay đêm, mưa hay nắng? Dù không biết nhưng em chắc rằng những cản trở địa lí hay khác biệt không gian, thời gian cũng không thể ngăn cản tình yêu thương chị em mình dành cho nhau, chị nhỉ?
1 giờ 07 phút sáng
Những cơn gió mùa đông bắc rủ nhau kéo về, xuyên qua màn đêm, từ từ đan vào mái tóc, len lỏi qua những kẽ tay em. Cứ thế, thật chậm, thật chậm. Cái áo len mỏng kia cũng không đủ sức chống lại sự tinh nghịch ấy, em khẽ run lên vì lạnh.

Chị thân yêu, giờ chị vẫn sống tốt chứ ạ? Thật mừng vì chỗ chị luôn nắng ấm không có mùa đông, không thì em không biết chị phải làm sao để chống chọi lại với cái lạnh cùng căn bệnh quái ác. Chị hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé, đừng lo lắng cho em, em biết trong mắt chị em luôn là con nhóc bé bỏng, hay khóc nhè mỗi lần mẹ đi chợ về mà quên mua kẹo kéo. Nhưng giờ em đã lớn rồi chị ạ. Cái xã hội đầy bon chen và cạm bẫy kia đã làm em cứng cáp, trưởng thành hơn rất nhiều. Em không cô đơn mà còn có những người anh, người chị, người bạn luôn quan tâm chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Chị hãy yên tâm vui sống thật lạc quan, yêu đời, chị nhé!
Chị biết không, em nhớ chị lắm, nhớ khuôn mặt tròn, cái trán cao, đôi mắt đen, và nhớ cả cái má lúm đồng tiền mỗi khi chị cười, nhớ cái dáng gầy gầy hàng ngày vẫn dọn dẹp nhà cửa và dạy em học bài. Em nhớ những kỉ niệm của hai chúng ta. Nhớ những buổi sớm cùng nhau ra đồng phụ bố mẹ, những tia nắng nhảy nhót trên vai, như nụ hoa đang mơn trớn, em dang tay ôm tươi mát vào lòng... Em nhớ cả cái lần em nghịch làm vỡ cái bình hoa quý của bố, chị đã nhận lỗi thay em, rồi bị bố đánh, hồi đó em ngây ngô không hiểu gì, thấy chị bị đánh mà mình không bị thì vui lắm .
Em nhớ lắm, nhớ bài thơ chị viết cho em cái ngày em xa quê đi học đại học..
“Như cây non mọc lên từ vách đá
Giữa muôn trùng muông thú, tiếng chim xa
Dòng thác kia vẫn tuôn trào xối xả
Lạc giữa đời, ta vẫn cứ là ta”

Chị có hiểu được không, cái nỗi niềm của cô sinh viên nhà quê ra thành phố học, bao bỡ ngỡ, lần đầu tiên phải sống xa nhà, lần đầu tiên phải tự lo cuộc sống. Nhiều đêm nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, và nhớ cả chị nữa, làm em không sao ngủ được, cứ trằn trọc mãi không thôi. Nằm trên giường nhìn xa xăm vào khoảng không, nơi có chút ánh trăng le lói rọi vào, nhớ lại ngày xưa, nhớ những bữa cơm gia đình đạm bạc mà ấm cúng, nhớ buổi chiều chị em mình cùng thả diều ngoài đồng, nhớ những đêm gối lên tay chị mà ngủ, nhớ cả bài hát Quê hương chị hay hát cho em nghe mỗi khi bố mẹ vắng nhà. Em nhớ, nhớ nhiều lắm.
Kí ức cứ dội về mãi không thôi, để rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Em thấy chị em mình đang chơi trò trốn tìm, em tìm còn chị trốn. Em khóc nhè vì không tìm ra chị. Chị chạy đến dỗ dành em, xong rồi cứ thế chị chạy, chạy, và chạy. Em đuổi theo mãi mà không kịp, mặc cho em có gào thét, khóc lóc thế nào chị cũng không ngoảnh lại, cứ thế mà xa dần. Em vô thức gọi tên chị trong cơn mê, để rồi khi bừng tỉnh vẫn thấy giọt nước mắt lăn dài.
Em ghét chị lắm, sao chị lại vô tâm như thế? Tại sao chị lại bỏ em ở lại một mình như vậy chứ? Sao chị không dẫn em cùng đi?
Em buồn và nhớ chị nhiều lắm, chị có biết không? Nhưng em sẽ không khóc đâu, vì em biết, nếu em khóc, chị cũng sẽ khóc.
Em đang nhìn chị đó, chị có đang nhìn em không?
Lại một ngôi sao nữa đổi ngôi, một ai đó trên thế gian này lại đến và làm bạn với chị rồi, ở một thế giới nào đó, hãy thật vui và hạnh phúc chị nhé! Em yêu chị nhiều lắm, thiên thần của em.
© Tô An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.



