Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nước mắt của hạnh phúc

2014-07-15 01:07

Tác giả:


Blog Family - Tôi viết bài này như một lời xin lỗi gửi tới gia đình mình vậy.Tôi đã nói những lời yêu thương với nhiều người, bạn bè, người tôi yêu. Nhưng với bố, mẹ sao lại khó quá vậy? 

***

"Hạnh phúc"? hạnh phúc là gì? Tôi cũng không biết nữa nhưng với tôi đâu phải hạnh phúc chỉ có vị ngọt, hãy đi vào câu chuyện của tôi để cùng cảm nhận được vị mặn của hạnh phúc…

Tôi sinh ra ở một làng quê nhỏ, con đường làng rợp bóng những hàng tre và những cánh đồng lúa xanh mát. Không biết tuổi thơ của các bạn thế nào nhưng chắc tôi khác hoàn toàn với các bạn. Từ nhỏ tôi đã sống không có ước mơ, không có mục đích. Khi những đứa trẻ khác vui đùa vô tư thì tôi sống khép kín nên một đứa bạn thân cũng chả có.Tôi không hiểu tại sao lại không mở lòng để sống vô tư. Có lẽ tất cả vì tôi là một đứ con gái vừa đen vừa xấu lại còn thấp bé, đến ngay cả việc học cũng ngu dốt thì làm sao có thể tự tin được. 

Nhưng đó không phải là tất cả, gia đình tôi nghèo, bố suốt ngày uống rượu, đánh chửi vợ con. Tôi đã rất ghét bố tôi - người mà tôi hay gọi là" ông ta", phải nói là rất cực kì ghét. Có khi mấy ngày tôi cũng chả nói với "ông ta" câu nào, nhìn những người bố khác luôn chiều chuộng yêu thương vợ con, sao "ông ta" không như họ, ngày nào cũng rượu chè. Nhìn đôi tay chai sạn kia tôi lại thấy kinh khủng khi nó dùng để đánh mẹ tôi. Nhiều lần tôi đã lớn tiếng với mẹ "mẹ bỏ ông ta đi, sống như thế mà mẹ cũng sống được à"! Nhưng mẹ tôi không nói gì mà chỉ nhìn lên bầu trời tối đen, khi ấy tôi không biết mẹ đang nghĩ gì.

Hai anh tôi lúc nào cũng làm bộ mặt lạnh lùng không quan tâm, không liên quan, muốn làm gì thì làm. Lúc đó tôi cảm tưởng như mình đang sống trong nhà tù vậy, tôi muốn biến đi thật nhanh khỏi nơi đây. Không ai quan tâm, không thành công trong tất cả mọi chuyện, tôi chán ngấy với cuộc sống này nhưng tôi không bao giờ khóc. 
gia đình

Cho đến khi tôi vào đại học phải sống một cuộc sống xa nhà tôi mới thèm khát ở căn nhà nhỏ mà tôi từng nghĩ giống như nhà tù đấy đến thế nào. Bố tôi không bao giờ gọi điện thoại cho tôi như các bạn cùng phòng khác, cảm giác tủi thân lại dâng lên nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy bố đón ở cổng, tôi liền chào "bố ạ", bố chỉ một từ "ừ" nhưng nhìn vào ánh mắt mang theo sương gió ấy tôi thấy ấm áp biết bao. Mẹ ở trong bếp nấu cơm, một bữa cơm dù đạm bạc nhưng tôi lại thấy ngon vô cùng, không có bí quyết gì cả, bí quyết là ở tấm lòng người nấu, ăn cơm mà mắt cứ nhòa đi. Tối hôm đó tôi đã khóc, khóc rất nhiều khóc vì hạnh phúc, vì hối hận. Tôi biết mình đang sai từ lâu rồi.

Bố làm nghề thợ xây, một công việc nặng nhọc mưa gió, thế mà tôi đã ghê sợ đôi tay đó, đôi tay chai sạn đã phải làm vất vả như thế nào để nuôi anh em tôi ăn học. Tôi lại còn cảm thấy xấu hổ khi có một người bố như thế, mẹ tôi là một người mẹ tuyệt vời bà đã dùng cả cuộc đời mình vì con. Giờ thì tôi đã hiểu đêm hôm ấy, dù đó là một bầu trời tối đen nhưng ánh mắt mẹ là một vì sao nó vĩ đại và tỏa sáng đến nhường nào. Hai anh tôi cũng luôn quan tâm tôi nhưng lại không nói ra hay là tôi không để ý, tôi đã sống như một người say vậy.

Bây giờ thì tôi đã hiểu, vì tôi không bao giờ tôi nghĩ mọi việc theo một hướng tích cực, lúc nào cũng nghĩ vấn đề theo chiều hướng xấu đi, chỉ biết nhìn lên mà không nhìn xuống. Thử nhìn xem có bao nhiêu đứa trẻ không có cha mẹ hoặc bị cha mẹ bỏ rơi, phải sống lang thang ngoài đường, có biết bao người không có cơm ăn, không có nhà để ở, không được đi học, còn bao nhiêu người bị khuyết tật.... rất nhiều những hoàn cảnh còn khó khăn hơn tôi nhiều nhưng họ vẫn sống vẫn mỉm cười họ vẫn vượt qua. 

Tôi cứ khát khao hạnh phúc của người khác mà đâu biết rằng mình cũng đang sống trong hạnh phúc. Hạnh phúc đâu phải ngồi đấy là có mà cần phải tìm kiếm, hạnh phúc như thế nào là do mỗi con người. Còn tôi đang đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Có lẽ cho đến bây giờ tôi cũng không thể định nghĩa được hạnh phúc là gì? bởi vì hạnh phúc nó quá kì diệu và nhiều ý nghĩa mà mỗi người cần phải khám phá.

Các bạn thấy đấy có những hạnh phúc nhìn thấy được cũng có những loại hạnh phúc mà chúng ta phải cảm nhận bằng tâm hồn, có lúc vô ý mà ta để tuột mất, thật ra hạnh phúc luôn ở quanh ta, bình dị, chỉ cần một nụ cười của ai đó hoặc đôi khi khóc cũng là một loại hạnh phúc. Hãy tạo ra hạnh phúc, nắm giữ nó, và sống thật hạnh phúc nhé các bạn!


  • Bạch Liên

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top