Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nửa chừng xuân...

2015-02-16 01:00

Tác giả:


Blog Family - Anh nó mắng: “Nếu cần thì ở lại đi!”. Một câu nói làm nó chạnh lòng, tủi thân và bực bội. Nó cảm thấy ghét anh. Và rồi chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ thì hôm nay chuyện này xảy ra. Nó ú ớ vào câu trong miệng: “Anh...ơi...” rồi...người ta không còn thấy nó thở nữa.

***

Xe ô tô phanh gấp lại, chiếc xe đạp đổ ra đường, người nó văng ra, trên người vẫn đeo chiếc balo chứa cái laptop quen thuộc của nó. Máu chảy ra, chân, tay, rồi cả đầu. Nó mở mắt ra nhìn bầu trời. Trời hôm nay rất đẹp, mặc dù đang là mùa đông nhưng lại có nắng ấm. Rồi những ký ức về anh trai nó xuất hiện.

Nó hồi nhớ lại những kỉ niệm của hai anh em nó. Ngày trước khi bố nó đi làm xa, nó ở cùng mẹ và anh. Vì một lần anh em nó nghịch dại đã làm mẹ nó giận. Nó và anh phải ngủ ngoài hiên. Cái bậc hiên nhỏ nhưng vì anh em nó bé nên nằm vừa, nó nằm trong, anh nó nằm ngoài. Trời mùa hè rất nhiều sao, thi thoảng trên trời có những ngôi sao bay qua rồi vụt tắt. Thỉnh thoảng anh nó trêu: "Kìa, có ma kìa!". Nó vốn là thằng nhát gan nên nghe anh nói vậy nó sợ lắm, nó phải nhắm mắt lại mau. Anh nó biết vậy liền xoa lưng cho nó ngủ. Nó chưa ngủ được lâu thì mẹ đã gọi hai anh em vào nhà. Nước mắt nó trào ra như muốn được sống lại những cảm giác đó.


tuổi thơ, hai anh em

Rồi nó nghĩ đến chuyện học của hai anh em. Ngày trước do nhà nghèo, anh nó sáng đi học chiều chăn bò, vì thế mà chuyện học của anh nó không được tốt. Chỉ khi kinh tế khá hơn một chút thì anh nó cũng đỡ bận hơn. Sang cấp hai, với tính chăm chỉ của mình cùng sự giúp đỡ của cô giáo làng bên mà anh nó học ngày càng tốt lên. Kết quả anh nó đã nằm trong top của trường và rồi cũng đỗ vào trường cấp 3 thuộc top của tỉnh lúc bấy giờ. Nhưng có lẽ vui nhất là khi anh nó đỗ đại học, nó vẫn còn nhớ cái cảnh anh nó hét toáng lên khi cầm trong tay giấy báo nhập học, cái hình ảnh anh nó chạy ra ruộng rau để thông báo với mẹ và tất tưởi chạy về nhà để khoe với ông nội. Năm đó nó sắp sang lớp 9. Ngày anh nó nhập học thời tiết rất ủng hộ. Nó vẫn còn nhớ cái cảnh anh nó ngồi sau xe của chú và giơ tay lên cao, nắm chặt và nở một nụ cười. Nó nhìn buồn xen lẫn vui sướng...

Những người xung quanh đến gần, nó co giật, chân tay run run lên, máu vẫn cứ chảy. Nó lạnh, lạnh lắm. Rồi nó nghĩ về mình. Ngày anh nó đỗ cấp 3 rồi đại học nữa, nó vui mừng như thể chính nó là người đỗ vậy. Những sự kiện đó, càng làm động lực cho nó. Nó cố gắng học tập để có thể giống như anh mình. Nó nghe lời anh nó như mệnh lệnh và luôn coi đó là chuẩn mực nhất. Và rồi nó cũng làm được những gì anh nó đã làm, đỗ cấp 3 và đại học, như một giấc mơ với nó vậy. Ngày nó chuẩn bị nhập học trên Hà Nội, anh nó không về vì bận học, nó hơi buồn vì anh luôn là chỗ dựa cho nó mà.

Tiếng người kêu: "Tránh ra!" và cả tiếng xe hú kêu inh ỏi. Người ta đưa nó lên xe cứu thương. Nhìn những bác sĩ bên mình thì càng nhớ đến anh nó, bởi anh nó cũng làm nghề y mà. Nó nhớ những ngày anh nó đi ra chỗ học, nó chở gạo và anh xuống bến xe. Nó tự hào với người xung quanh vì có người anh như vậy, và cũng tự hào vì chính nó cũng gần giống như anh nó. Rồi anh nó lên xe, nó nhìn xe lăn bánh mà cảm thấy có chút buồn. Những cơn gió chiều mùa thu, ánh nắng yếu ớt cuối ngày làm nó thêm tâm trạng. Vừa đi nó vừa nghĩ không biết sau này anh em nó như thế nào, liệu anh em nó có còn yêu thương, đùm bọc nhau như bây giờ hay không?

hoa đào, Tết, mùa xuân

Tiếng xe phanh gấp, người nó lắc lư trên cái cáng, xe chở nó đi vào đường nhiều ổ gà. Đâu đó có tiếng người cãi nhau bên ngoài phố vọng lại bên tai. Nó lại rơi nước mắt, nó nghĩ về những ngày anh em nó căng thẳng. Ngày Tết đến, mọi nhà mở tất niên, anh em nó đi ăn cùng với bố mẹ. Anh nó suy nghĩ thấu đáo, còn nó thích ở nhà, ghét tiệc tùng nên không muốn đi. Mọi người khuyên nó, rồi nói nặng với nó, nhưng nó nhất quyết không đi. Rồi nó và anh trai đã cãi nhau, có những lúc tưởng chừng có thể bế tắc.

Chiếc xe vẫn chạy, vẫn hú còi để xin đường. Nước mắt nó vẫn trào ra, nó nghĩ mấy ngày gần đây, nó cũng cãi nhau với anh. Nó học cần có mạng internet, vì thế khi nghe ở quê không có mạng, nó cảm thấy lo lắng cho công việc của mình. Nó gọi điện hỏi anh trai, đứa em họ và đứa bạn ngày trước, nhưng đều không có giải pháp hiệu quả. Nó hỏi nhiều, nhắc đi nhắc lại làm anh nó bực mình. Anh nó mắng: “Nếu cần thì ở lại đi!”. Một câu nói làm nó chạnh lòng, tủi thân và bực bội. Nó cảm thấy ghét anh. Và rồi chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ thì hôm nay chuyện này xảy ra. Nó ú ớ vào câu trong miệng: “Anh...ơi...” rồi...người ta không còn thấy nó thở nữa.

Nó giã từ mọi người và cuộc đời trên xe cứu thương, không phải tại nơi nó sinh ra. Vậy là nó đã ra đi, bỏ lại cuộc sống mà nó đang dang dở xây dựng...

  • Đoàn Văn Thiện

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top