Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhớ ông

2014-03-28 00:16

Tác giả:


Blog Family - Đêm nay ngồi lật từng trang sách, viết từng nét chữ tôi nghe như có tiếng ai nhắc: “Đi ngủ sớm đi mai còn đi làm cháu, ông sẽ luôn ở đây dạy cháu học!”

***

Ông nội tôi khi còn sống sáng nào cũng dậy thật sớm pha café rồi ngồi ở trước hiên chờ mọi người đi qua và mời vào uống: khi thì một hai ông bạn thân, khi thì một người làng lâu ngày không gặp. Trước đó, ông có cả điếu thuốc lào nhưng mấy năm ông ho phải đi viện bác sĩ khuyên bỏ thuốc thế là ông cất ống điếu đi. Hồi bé tôi vẫn thường thắc mắc tại sao ông đi mời những người qua đường vào nhà mình uống nước, tôi giận lắm khi ông cứ bắt tôi đi pha trà mời họ, rồi nhà có gì ăn ông cũng mang ra mời. Vì thế mỗi khi có gì ăn tôi thường giấu ông để ăn một mình. Lớn lên, đi làm có điều kiện mua nhiều đồ ăn tôi mới hiểu được cảm giác vui sướng thế nào khi mời được người khác cùng ăn với mình.

Hồi nhỏ có lúc tôi ghét ông lắm vì ông tôi bắt tôi ngủ trưa không cho anh em tôi đi đá bóng, đi tắm sông như bọn trẻ ở làng. Tôi nhớ những lần bị ông bắt về, lên giường nằm và cho ăn roi. Lớn lên rồi tôi mới hiểu được tình cảm, sự thương yêu mà ông bà đã dành cho anh em tôi. Ông đã không quản ngày nắng, ngày mưa đưa anh em tôi đi học trên con đường làng đầy đá và ổ gà, ông dạy tôi những điều hay lẽ phải ở đời, dạy tôi yêu gia đình, yêu đất nước.

Ông tôi có nhiều người bạn thân thường đến nhà tôi chơi từ sáng: khi họ mang cho nhau củ khoai, khi mang cho nhau mượn cuốn băng cải lương, ngồi cùng nhau ôn lại thời thơ ấu, thời kháng chiến, đọc cho nhau nghe vài ba câu Kiều. Có hôm ông tôi bận viết sách, các ông ấy ngồi chơi giữ yên lặng cho ông tôi viết. Con người khi về già những thú vui về tâm hồn tốt hơn nhiều lần giá trị vật chất mà người ta có được. Hồi đó, tôi thấy ông tôi cười nhiều, người khỏe ra.

ông cháu, nắm tay,

Thế rồi các ông bạn của ông tôi lần lượt qua đời. Một dạo, tôi thấy ông dậy sớm nhưng không ra trước cửa pha café như lúc trước mà ngồi trong buồng viết chữ. Tôi biết ông tôi buồn, tôi biết ông tôi thiếu đi những người bạn tri kỷ, những người đến với nhau bằng sự chân thành không vụ lợi, thiếu đi một người sáng đọc cho ông tôi nghe một vài câu Kiều, thiếu đi một người nhắc ông tôi trưa nay có ca vọng cổ trên đài FM ông nhớ mở mà nghe. Ông ốm đi nhiều.

Tôi - một nhân viên ngân hàng đang ở tuổi ăn chơi: sáng đi làm từ sớm, chiều đi đánh tennis nhưng in sâu vào tâm trí tôi là hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ sáng nào cũng ngồi trước hiên dặn tôi đi đường cẩn thận, tối nhớ về sớm. Khi tôi về thường ông đã ngủ: ông lại trở mình dạy hỏi tôi ăn cơm chưa? Những hôm tôi về khuya ông xem đồng hồ rồi bảo tôi đi ngủ sớm.

Nhà tôi là nhà Nho, trước khi ốm ông muốn tôi học lấy chữ để giữ lại nếp nhà. Tôi cũng thích học lắm - hồi bé tôi có thể ngồi cả ngày để đọc thuộc lòng quyển sách lịch sử nhưng cuộc sống có những lúc người ta mải mê theo đuổi những thú vui riêng: tôi còn trẻ, tôi thích đi đánh bóng, thích tụ tập cùng bạn bè. Rồi tôi thường tự an ủi rằng ngày mai mình học cũng được: ông vẫn còn đó!

Ông tôi ra đi bất ngờ cũng như trang sách mà ông tôi đọc về vận mệnh mình: “ngày ông mất là ngày đầu năm trời quang mây tạnh”, trước khi mất ông vẫn không quên dặn tôi: “Cháu phải giữ lấy tủ sách để học”.

Đêm nay ngồi lật từng trang sách, viết từng nét chữ tôi nghe như có tiếng ai nhắc: “Đi ngủ sớm đi mai còn đi làm cháu, ông sẽ luôn ở đây dạy cháu học!”

Nhớ ông!
  • Nguyễn Thành

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top