Người tôi yêu nhất
2015-10-08 03:25
Tác giả:
Sài Gòn chiều nay có nét gì đó ưu buồn hay chính lòng tôi đang buồn bởi “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Chiều nay lại là một chiều mưa, cơn mưa Sài thành đến bất chợt rồi cũng đi không vương vấn. Sao cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn thế này…
Chiều xuống là lúc con người ta dẹp bỏ cái nhộn nhịp, cái tất bật của vòng xoáy bạc tiền, danh vọng sau một ngày lăn lộn trong cuộc đời. Còn tôi thì sao? Tôi sợ cảm giác cô đơn này, tôi sợ cái bóng của buổi chiều tà. Bóng chiều làm tôi nhớ nhà da diết.
Ngồi một góc trên hàng ghế xe bus, vẫn đông người xung quanh nhưng sao lòng tôi thấy trống trải và cô đơn đến thế. Bác tài mở radio lên, một dòng nhạc trữ tình quê hương cất lên như đang khuấy động tâm hồn tôi. Tôi như nghe được tiếng lòng của quê hương, của gia đình đang chờ tôi trở về. Rồi bất chợt tôi nhớ về những buổi chiều ở quê nhà, chợt nghĩ nếu giờ mình ở nhà thì mình đang làm gì? Đưa mắt ra nhìn từng dòng người tấp nập ngoài khung cửa kính, tôi chợt nghĩ người ta đang về nhà hay cũng có thể người ta cũng xa quê như tôi.
Tôi chán cảnh sống ở nơi đây, quá mệt mỏi với cái thành phố toàn những con người xa lạ này. Vẫn biết rằng quanh tôi cũng có bạn bè nhưng sao lòng tôi vẫn tham lam. Tôi không chỉ muốn có bạn bè mà tôi cần có cả gia đình bên cạnh.
Con người ta rồi cũng phải học cách trưởng thành, học cách sống tự lập nhưng dù cho học được thì sao? Học được thì cũng cần gia đình, học được thì cũng vẫn là con người. Mà một khi đã là con người thì vẫn sẽ cần một chỗ dựa về tinh thần, vẫn cảm thấy sợ mất đi những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Những năm tháng xa nhà này, tôi rất sợ bóng chiều vì mỗi lần nó đến thì một ngày nữa đã trôi qua cũng đồng nghĩa tôi đã mất đi một ngày ở bên cạnh cha mẹ tôi. Nói tôi yếu đuối thì tôi cũng đành chấp nhận. Tôi sợ cái khắc nghiệt của thời gian, tôi sợ cái vô tình của thời gian. Bởi mỗi một ngày trôi qua thì cha mẹ tôi lại già thêm một chút. Tôi sợ thời gian vì nó cứ trôi nào có nghĩ đến lòng người, nó đâu biết rằng tôi sợ nó mang hai người tôi yêu nhất trong cuộc đời này rời xa tôi. Tôi chấp nhận mình vẫn bé hoài để được ở bên cạnh cha mẹ tôi như ngày tôi còn nhỏ.
Hai mươi tuổi, cái tuổi không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ để tôi suy nghĩ về cuộc đời này. Xa nhà, xa gia đình, xa cha mẹ tôi mới thấy rằng con người ta dẫu có đi đâu về đâu thì đến cuối cùng nơi ta tìm về vẫn mãi là gia đình. Có lẽ trước đây tôi vốn được che chở, bảo bọc bởi cha mẹ nên tôi không cảm thấy điều đó đáng quý, đáng trân trọng biết nhường nào. Nên khi tôi rời xa cái vỏ bọc mà cha mẹ đang chở che cho tôi tôi mới thấy trước nay mình trẻ con, mình đáng trách biết bao. Có cha mẹ bên cạnh là niềm hạnh phúc vô bờ bến, vậy mà lúc trước tôi cứ muốn đi học xa để không ai quản thúc, không ai can dự vào cuộc đời của mình.
Hoàng hôn của buổi chiều cũng đang dần buông xuống nhường chỗ cho cái bóng đêm tĩnh mịch, đơn độc. Tôi vẫn chỉ có một mình, vẫn miên man nghĩ về một miền ký ức của những tháng ngày sống cùng cha mẹ ở quê nhà. Tôi nhớ làm sao cái bóng lưng của cha, cái vòng tay ấm của mẹ và cả ánh mắt của cha mẹ vẫn đang dõi theo tôi từng ngày.
Có lẽ ai cũng đang tìm cho mình người mà mình yêu nhất. Nhưng tôi thì không cần tìm vì người tôi yêu nhất là người yêu tôi nhất, là người yêu tôi cả bằng sinh mạng của mình, yêu tôi bằng cả một cuộc đời. Mà người đó không ai khác đó chính là cha mẹ của tôi. Tôi biết rằng đã gọi là nhất thì không thể có hai, nhưng biết làm sao vì cha và mẹ đều giữ vị trí số một trong tim tôi. Cha sẽ là nhất bên phải tim tôi, mẹ sẽ là nhất bên trái tim tôi nên sẽ không còn một vị trí nhất nào nữa cho ai khác.
© Nguyễn Thùy Trang – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.