Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người tôi yêu nhất

2015-10-08 03:25

Tác giả:


blogradio.vn - Có lẽ ai cũng đang tìm cho mình người mà mình yêu nhất. Nhưng tôi thì không cần tìm vì người tôi yêu nhất là người yêu tôi nhất, là người yêu tôi bằng cả một cuộc đời. Mà người đó không ai khác đó chính là cha mẹ của tôi. Cha và mẹ đều giữ vị trí số một trong tim tôi. Cha sẽ là nhất bên phải tim tôi, mẹ sẽ là nhất bên trái tim tôi nên sẽ không còn một vị trí nhất nào nữa cho ai khác.

***

Sài Gòn chiều nay có nét gì đó ưu buồn hay chính lòng tôi đang buồn bởi “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Chiều nay lại là một chiều mưa, cơn mưa Sài thành đến bất chợt rồi cũng đi không vương vấn. Sao cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn thế này…

Chiều xuống là lúc con người ta dẹp bỏ cái nhộn nhịp, cái tất bật của vòng xoáy bạc tiền, danh vọng sau một ngày lăn lộn trong cuộc đời. Còn tôi thì sao? Tôi sợ cảm giác cô đơn này, tôi sợ cái bóng của buổi chiều tà. Bóng chiều làm tôi nhớ nhà da diết.

Ngồi một góc trên hàng ghế xe bus, vẫn đông người xung quanh nhưng sao lòng tôi thấy trống trải và cô đơn đến thế. Bác tài mở radio lên, một dòng nhạc trữ tình quê hương cất lên như đang khuấy động tâm hồn tôi. Tôi như nghe được tiếng lòng của quê hương, của gia đình đang chờ tôi trở về. Rồi bất chợt tôi nhớ về những buổi chiều ở quê nhà, chợt nghĩ nếu giờ mình ở nhà thì mình đang làm gì? Đưa mắt ra nhìn từng dòng người tấp nập ngoài khung cửa kính, tôi chợt nghĩ người ta đang về nhà hay cũng có thể người ta cũng xa quê như tôi.

Tôi chán cảnh sống ở nơi đây, quá mệt mỏi với cái thành phố toàn những con người xa lạ này. Vẫn biết rằng quanh tôi cũng có bạn bè nhưng sao lòng tôi vẫn tham lam. Tôi không chỉ muốn có bạn bè mà tôi cần có cả gia đình bên cạnh.

yêu cha mẹ

Con người ta rồi cũng phải học cách trưởng thành, học cách sống tự lập nhưng dù cho học được thì sao? Học được thì cũng cần gia đình, học được thì cũng vẫn là con người. Mà một khi đã là con người thì vẫn sẽ cần một chỗ dựa về tinh thần, vẫn cảm thấy sợ mất đi những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Những năm tháng xa nhà này, tôi rất sợ bóng chiều vì mỗi lần nó đến thì một ngày nữa đã trôi qua cũng đồng nghĩa tôi đã mất đi một ngày ở bên cạnh cha mẹ tôi. Nói tôi yếu đuối thì tôi cũng đành chấp nhận. Tôi sợ cái khắc nghiệt của thời gian, tôi sợ cái vô tình của thời gian. Bởi mỗi một ngày trôi qua thì cha mẹ tôi lại già thêm một chút. Tôi sợ thời gian vì nó cứ trôi nào có nghĩ đến lòng người, nó đâu biết rằng tôi sợ nó mang hai người tôi yêu nhất trong cuộc đời này rời xa tôi. Tôi chấp nhận mình vẫn bé hoài để được ở bên cạnh cha mẹ tôi như ngày tôi còn nhỏ.

Hai mươi tuổi, cái tuổi không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ để tôi suy nghĩ về cuộc đời này. Xa nhà, xa gia đình, xa cha mẹ tôi mới thấy rằng con người ta dẫu có đi đâu về đâu thì đến cuối cùng nơi ta tìm về vẫn mãi là gia đình. Có lẽ trước đây tôi vốn được che chở, bảo bọc bởi cha mẹ nên tôi không cảm thấy điều đó đáng quý, đáng trân trọng biết nhường nào. Nên khi tôi rời xa cái vỏ bọc mà cha mẹ đang chở che cho tôi tôi mới thấy trước nay mình trẻ con, mình đáng trách biết bao. Có cha mẹ bên cạnh là niềm hạnh phúc vô bờ bến, vậy mà lúc trước tôi cứ muốn đi học xa để không ai quản thúc, không ai can dự vào cuộc đời của mình.

Hoàng hôn của buổi chiều cũng đang dần buông xuống nhường chỗ cho cái bóng đêm tĩnh mịch, đơn độc. Tôi vẫn chỉ có một mình, vẫn miên man nghĩ về một miền ký ức của những tháng ngày sống cùng cha mẹ ở quê nhà. Tôi nhớ làm sao cái bóng lưng của cha, cái vòng tay ấm của mẹ và cả ánh mắt của cha mẹ vẫn đang dõi theo tôi từng ngày.

Có lẽ ai cũng đang tìm cho mình người mà mình yêu nhất. Nhưng tôi thì không cần tìm vì người tôi yêu nhất là người yêu tôi nhất, là người yêu tôi cả bằng sinh mạng của mình, yêu tôi bằng cả một cuộc đời. Mà người đó không ai khác đó chính là cha mẹ của tôi. Tôi biết rằng đã gọi là nhất thì không thể có hai, nhưng biết làm sao vì cha và mẹ đều giữ vị trí số một trong tim tôi. Cha sẽ là nhất bên phải tim tôi, mẹ sẽ là nhất bên trái tim tôi nên sẽ không còn một vị trí nhất nào nữa cho ai khác.

© Nguyễn Thùy Trang – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top