Mùa Vu Lan về, con nhớ mẹ
2013-08-21 07:51
Tác giả:
Chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau để con được có mặt trên cuộc đời này. Mẹ chấp nhận cuộc sống xa gia đình, xa đứa con thơ dại để kiếm tiền nuôi con khôn lớn. Con khóc đòi mẹ nhưng không thể. Khi con lớn, bước chân tới trường mẹ lại một nắng hai sương, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cùng cha quanh năm suốt tháng vất vả để cho con có một cuộc sống đầy đủ, bằng bạn bằng bè. Mẹ cha cứ âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước chân con, nụ cười hạnh phúc nở trên môi khi thấy con vui, con cười con thành công, mẹ vội lau dòng nước mắt, cả đêm thao thức khi con ngã, con đau.
Mẹ tằn tiện, chắt chiu dành dụm tất cả cho con, cho gia đình bé nhỏ này. Đôi khi con giận khi mẹ cứ tiết kiệm như thế, không mua gì cho bản thân mình mà lúc nào cũng chỉ lo con, lo con xa nhà sẽ thiếu thốn, sẽ bỏ bữa sáng, không ăn uống đầy đủ. Mẹ không như bố. Bố luôn để con được quyết định mọi việc, để con tự lập và chọn ra hướng đi cho mình . Mẹ cũng để con tự lập nhưng vẫn lo cho con thật nhiều . Mẹ phản đối khi con nộp nguyện vọng 2 vào trường Mỏ. "Con gái học ngành đó sẽ vất vả, gian nan lắm". Nhưng con ngang bướng vẫn làm trái ý mẹ, chọn cho mình một con đường gian nan.

Con nhớ khi mới bước chân vào cổng trường Đại học, ở một mình, mẹ lo con buồn ngày nào cũng gọi hỏi tình hình của con để rồi một hôm thấy giọng con khác mẹ không còn gọi thường xuyên nữa. Không phải vì mẹ hết lo mà là mẹ càng lo lắng nhiều hơn, sợ con nghe giọng mẹ sẽ thêm nhớ nhà sẽ khóc nên mới vậy. Mẹ ơi! Những ngày đó đêm nào con cũng ngồi trên ban công ấy và nhìn ra xa xăm, một nơi nào đó ngoài kia có nhà mình, có bố mẹ của con và nước mắt con lại rơi. Lúc đó con chỉ muốn bỏ học để về với gia đình mình mà thôi, cuộc sống xa bố mẹ thật khó với con. Mỗi lần con đi lên trường là một lần mẹ khóc, mắt mẹ đỏ hoe và dặn con phải ăn uống đầy đủ, lo học thôi và không phải suy nghĩ gì hết. Sức khoẻ con không tốt, lúc nào mẹ cũng dặn con nhớ đi ngủ sớm. Con biết chỉ có bố mẹ là người lo cho con nhất và thương con vô điều kiện dù đã nhiều lần con làm mẹ phải buồn.
Năm nay con không về hè, không giúp được gì cho mẹ, mình mẹ phải cấy hết đám mạ gieo trên sân. Con về tranh thủ lại lao vào các hoạt động đoàn thể nhưng mẹ không hề trách, mẹ luôn ủng hộ con "có tí ruộng mình mẹ cấy cũng xong". Và tối hôm đó con thấy giận mình lắm khi làm mẹ khóc. Về nhà là 11h đêm và mẹ vẫn thức, mẹ ra mở cửa khi thấy con về, mắt mẹ đỏ và giọng mẹ lạc đi "Mẹ đi làm mệt cả ngày mày có để mẹ ngủ không Huyền". Con như một đứa tội đồ đáng bị trừng phạt vậy. Đêm đó con cũng khóc mẹ ạ. Con giận chính bản thân mình.
22 tuổi và con chưa làm được gì để báo đáp lại cha mẹ nhưng con biết chưa bao giờ bố mẹ thất vọng về con. Con biết sẽ không thể báo đáp hết được công ơn cha mẹ. Chỉ cần thấy con mạnh khỏe, con thành công là bố mẹ đã hạnh phúc rồi. Con biết và con sẽ cố gắng thật nhiều. Có lẽ đến bây giờ chỉ có một điều khiến con thấy buồn và nuối tiếc là chưa từng ôm lấy bố mẹ để nói "Con yêu bố mẹ!" hay "Con xin lỗi! Con sai rồi!".

Tháng bảy - mùa Vu lan báo hiếu nhưng con lại không thể có mặt ở nhà. Mẹ gọi điện hỏi rằm tháng bảy có về được không mà con thấy lòng nặng trĩu. Lâu nay con dành ít thời gian cho gia đình quá phải không mẹ? Thi thoảng con mới tranh thủ về nhà được một chút, ăn với cả nhà được một, hai bữa cơm con lại đi. Mọi người cứ bảo về thế chỉ mệt chứ được gì đâu, ở lại đi về làm gì... Nhưng với con đó là hạnh phúc, con không sợ mệt không ngại đường xa đi một mình, chỉ cần được về nhà, được thấy gia đình mình là con chấp nhận hết. Đó là hạnh phúc nhỏ nhoi của con mà. Nhưng giờ con về, bố mẹ nhìn thấy lại xót con thôi. Công việc và những hoạt động con tham gia, những hoài bão con vẫn theo đuổi khiến con không có nhiều thời gian cho gia đình, nhưng lúc nào gia đình cũng là tất cả với con.
Cảm ơn vị bố mẹ luôn ủng hộ và bên con. Cảm ơn vì bố mẹ của con vẫn mạnh khoẻ. Con chỉ mong bố mẹ luôn luôn mạnh khoẻ thôi, con không cần gì nhiều hơn thế nữa đâu. Con yêu và nhớ nhà mình nhiều lắm dù chưa một lần con nói ra. Nếu có một ngày bố mẹ đọc được những dòng lưu bút con viết, bố mẹ sẽ hiểu con yêu bố mẹ nhường nào.
Con gái của bố mẹ!
• Gửi từ Huyền Trần <thuhuyenk54@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.



