Mùa hạ về rồi, sao anh chưa về bên em?
2018-05-17 01:28
Tác giả:
Em nhớ anh, rất nhớ anh!
Đã hơn một lần em nghe được từ đâu đó rằng “chàng trai bên bạn năm mười bảy tuổi sẽ không thể cùng bạn đến suốt cuộc đời” nhưng vẫn cố chấp nghĩ rằng chỉ cần yêu là đủ. Chỉ cần trong lòng có ai đó thì nhất định họ sẽ mãi bên mình, cùng nhau đi hết cuộc đời. Em ngốc lắm phải không anh khi tự huyễn hoặc mình về một tình yêu vĩnh cửu, ôm khư khư trong lòng một hình bóng rồi mải miết chạy về phía anh mà không biết nơi đó đã có người khác tự bao giờ.
“Em cũng chỉ là con gái thôi, buồn thì khóc hay vui là cười.
Em cũng muốn em như bao người được anh yêu thương một mình em thôi”
Anh không về sân trường xưa ấy nữa, mùa hạ đợi anh đứng trước cổng bao mùa, gửi nỗi nhớ vào cơn gió phiêu du đến mọi miền đất lạ, nơi từng in dấu chân anh qua. Anh không về, ghế đá hắt hiu buồn nắng mưa ngồi đó suốt bao năm, như ngày nào có cô nhóc nhỏ ngồi đây đợi mãi tiếng trống trường tan, nở nụ cười tươi hơn giọt nắng khi thấy bóng anh nơi cửa lớp. Anh không về, cây bàng trong sân thả từng chiếc lá ngập khoảng trống anh từng ngồi, không còn nữa cô bé xòe tay hứng từng chiếc lá giữ chỗ cho anh, nhặt viên đá vạch tên anh vào thân cây cười vu vơ cùng cơn gió. Anh không về, góc thư viện vắng tênh, không còn nữa cô gái nhỏ mang lỉnh khỉnh sách vở trốn vào một góc chờ anh rồi ngủ quên lúc nào không hay biết. Anh không về, hoa bằng lăng rụng đầy sân, không còn ai nhặt cánh hoa vươn trên tóc xòe bàn tay trước mặt em cười hiền hòa làm tâm hồn em ngát màu hơn cả màu hoa. Anh không về, sách vở không buồn nhàu nhĩ trong góc, bài toán không buồn mãi chưa tìm ra lời giải vì bao nhiêu tâm trí đã theo vạt nắng chiếu xuyên qua ô cửa soi vào gương mặt ai lấp lánh như pha lê - ánh sáng ấm áp nhất tuổi thanh xuân. Anh không về, cơn mưa đầu mùa bỗng dưng lạnh hơn, con đường về bỗng dưng dài hơn, phố bỗng buồn hơn và nỗi nhớ trong em dường như cũng dài ra vô tận.
Ngày nối ngày, tháng nối tháng, năm nối tiếp năm, em để thời gian vụt qua kẽ tay mải mê trong những hoài niệm cũ. Anh của năm mười bảy tuổi không quay về nữa, em cũng không thể nào trở lại là cô bé của ngày xưa. Day dứt với những yêu thương đã rong rêu không nhận ra ta đã bỏ qua nhau từ rất lâu rồi.
“Nhiều khi em không thể ngờ, yêu anh em mạnh mẽ đến vậy. Mạnh mẽ hay là ngốc đây, em không phân định được điều gì nữa… Em quá yêu anh!”
Ngoài kia mùa hạ lại đang về, cuốn theo từng ký ức trong em. Có thể trả lại thanh xuân đã mất của em không khi đã tìm đến một bàn tay khác? Có thể trả cho em không niềm yêu thương đã chết từ tuổi thơ ngây!
© Cua đinh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.