Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa Đông và cảm xúc trong con

2012-12-28 17:52

Tác giả:


Lời tựa: "Đây là một xúc cảm bất chợt của em sau khi nghe Blog Radio số 263:Tặng những người con xa nhà. Thực sự Blog rất hay,em đã nhiều lần không cầm được nước mắt. Em chỉ muốn gửi đến chương trình dòng cảm xúc của một người con xa nhà". 


Ngày con còn bé, con thích mùa Xuân không phải vì những cơn mưa phùn nhẹ, những tia nắng ấm vàng... mà chỉ đơn giản là trông đợi một cái Tết với bánh tét, dưa hành, với những phiên chợ cuối tháng chạp, với cành đào, pháo diêm, với những phong bao Lì Xì, lợn đất và nhiều đồ chơi, áo quần đẹp.

Ngày con còn bé, con thích mùa Hè vì đó là lúc cùng đám bạn thỏa sức vui đùa, đá bóng, thả diều, bắn chim, lùa trâu ra đồng, tập bơi, nghỉ xả hơi và không lo nghĩ.

Ngày con còn bé, con thích mùa Thu với đèn lồng, quà bánh, hái hoa dân chủ, với ngày tựu trường, với bộ quần áo sạch sẽ sáng sủa, với khăn quàng đỏ trên vai, với những buổi học, với những lần gửi cặp sách cho mấy đứa mang về trước rồi mình thì ướt như chuột vì tắm mưa, mùa nước nổi cùng cha đi câu cá, hay những đêm ngủ muộn trông cha về với một xâu cá sông béo ú.

Ngày con còn bé,con thích mùa Đông cái lạnh của nó làm con dễ ngủ hơn, sương mù buổi sáng rất đẹp, trời mưa nhỏ và lạnh nên con không phải đi trâu mà chỉ cần ở nhà làm mấy việc lặt vặt, hay như chạy lên nhà bà chơi với ông anh họ cùng mấy đứa bạn thân gần nhà, và đến mùa đông thì lại chuẩn bị sẵn sàng cho một năm khác, một cái Tết khác, một mùa xuân khác.

Còn bây giờ, con trai cha mẹ đã 21 tuổi rồi. Nếu có ai hỏi con thích hay không thích mùa nào trong năm, thì con cũng không chắc nữa.



Con thích mùa Xuân, vẫn vì Tết, nhưng là được sum họp cùng gia đình thân yêu, gặp gỡ bạn bè sau gần cả năm trời không thấy mặt. Là được "về quê", cùng bà, cha mẹ, chú m, dì dượng, anh chị, các cháu… quây quần bên bữa cơm gia đình… Nhưng con cũng ghét mùa xuân, vì cha mẹ phải lo toan thêm biết bao điều, vì trời rét căm căm mà cha mẹ vẫn phải cố gắng cấy cho xong vụ đông để còn kịp Tết, con ghét cảm giác trông đợi được về nhà để rồi chỉ sau 2 tuần ngắn ngủi lại phải đi xa, càng lớn, con càng có ít thời gian bên gia đình mình.

Con thích mùa Hè vì lúc đó con có thời gian dài được về nhà giúp đỡ cha mẹ, tuốt lúa, bẻ ngô, phơi phong, chạy mưa… được ra đồng cùng cha câu cá, có thời gian cho bao dự định, kế hoạch mới. Nhưng con ghét mùa hè khi nhìn lại nước da khét nắng của cha, con ghét những cơn bão ác nghiệt tàn phá mùa màng, những lần nắng hạn phải đi gánh nước khắp xóm, năm cha đưa con đi thi Đại Học, một mình mẹ ở nhà vất vả gánh đủ nước cho cả người lẫn trâu, bò lợn, gà… nghĩ lại mà mắt con còn rưng rưng khi mẹ gọi vào động viên:"Thi tốt con nhé, ở nhà vẫn ổn".

Con thích mùa Thu, luôn như vậy con cùng bạn bè đi học, đi chơi, tắm biển, nhảy cầu... mẹ sinh con ra vào mùa thu, con thích ngắm mưa,t hích đi dưới mưa, thích những chuyện tình lãng mạn mùa lá rụng, thích hương hoa sữa thoảng bay trong gió… Nhưng nay con khô khan rồi, con ghét mưa nhiều gây lụt lội, ao bị tràn, ngô lúa bị ngập hết, nhà chị bị ngập phải chuyển đồ đạc cả đêm, con ghét mưa làm đường sa trơn trượt, con ghét mưa quá nhiều làm trễ nãi công việc… con đã không còn ấn tượng đẹp về mưa!

Con thích mùa Đông se lạnh ở Đà Nẵng, cái lạnh nhẹ làm mình có cảm giác muốn quan tâm và được quan tâm, mùa Đông đến làm cho mọi người dễ xích lại gần nhau hơn. Nhưng không hẳn vậy, ở quê mình cái lạnh làm cho người già thêm yếu hơn và trẻ con có khi không đến trường được, có những năm lạnh đến mức chết cả hoa màu, trâu bò "ngã lạnh". Hồi trước con từng ao ước được một lần ngắm tuyết rơi, nhưng khi thấy tay chân mẹ nứt nẻ khi không khí lạnh về, con đã không còn suy nghĩ trẻ con vậy nữa.

… Mùa đông sắp đến rồi, con đang tính ngày tết để được về bên vòng tay của cha mẹ, nhưng con biết khi một mùa xuân mới sang thì cha mẹ của con cũng lại thêm một tuổi. Con càng trưởng thành, vững vàng thì nếp nhăn của cha mẹ càng nhiều hơn. Cha mẹ càng già yếu trong khi con chưa làm được gì để báo đáp cha mẹ cả.

Ngày trước mẹ nói lo học đã, chưa được yêu sớm đâu nhé, học để sau này còn nuôi cha mẹ, con cười trừ rồi dấu đi lá thư định gửi cho "một người đặc biệt" với con lúc đó.

Sinh viên năm 3 Đại Học, mẹ hỏi con đã có em nào để ý không, đã yêu ai chưa, yêu được rồi đó... Con cười to và nói với mẹ tính làm gì sớm, mà dù sao con trai mẹ cũng không ế đâu mà. Mặc dù với tình hình hiện tại thì con dễ độc thân đến già lắm.

 Với con, chỉ cần cha mẹ luôn mạnh khỏe vậy là đủ rồi. Con không đòi hỏi gì thêm cả, hạnh phúc với con. Đơn giản. Chỉ vậy thôi.

  • Gửi tkhac than nguyen - khacthannguyen@

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

back to top