Mong ngày mẹ trở về
2015-02-02 01:04
Tác giả:
Đường phố nhộn nhịp không khí xuân. Chúng tôi đưa mẹ bước ra khỏi cổng bệnh viện Chợ Rẫy. Mẹ tôi được chẩn đoán bị chứng mất trí nhớ - căn bệnh của tuổi già – nhưng mẹ tôi kém may mắn đã mắc phải khi bà mới hơn 40 tuổi.
Ba tôi biết tin này cũng buồn lắm! Ông suy sụp tinh thần rất nhanh. Hai anh em chúng tôi lại càng đau xót hơn. Tôi nhớ mãi hình ảnh mẹ ngày còn khỏe, mỗi sáng đưa hai con đến trường rồi đi làm. Đến trưa mẹ tan sở lại vội vàng về nhà chuẩn bị bữa cơm gia đình, trong khi ba được phân công đón chúng tôi về. Những buổi chiều đổ mưa, mặc dù đã có ba nhưng mẹ vẫn nóng ruột cầm dù chờ sẵn ngoài cổng. Một tay mẹ nắm giữ thu chi gia đình, lo chu đáo mọi việc từ bé đến lớn. Gần một năm nay mẹ bỗng sa sút trí nhớ. Công việc ở cơ quan không thể làm tốt được nữa nên mẹ phải nghỉ việc. Mẹ nấu ăn bắt đầu kém đi. Có món rất mặn vì quên nên bỏ muối đến hai lần. Có bữa thì nấu gì cũng nhạt ... Các triệu chứng này không xuất hiện thường xuyên nên cả nhà nghĩ rằng mẹ bị áp lực công việc.

Hoa phượng nở đỏ sân trường. Hai anh em chúng tôi nghỉ hè cũng là lúc bệnh tình mẹ nặng hơn. Mẹ bắt đầu lạc đường hoặc không nhớ nhà mình ở hướng nào. Ba và chúng tôi phải làm một thẻ bài có ghi đầy đủ tên, địa chỉ và số điện thoại để mẹ đeo trong cổ. Mẹ bắt đầu rơi vào tình trạng lúc nhớ lúc không. Mẹ khóc nhiều vì sợ đến một ngày không nhận ra được chồng con. Gia đình chúng tôi dồn hết tiền bạc lo cho mẹ, ước mong duy nhất giữ được trí nhớ cho bà. Nhiều đêm khi mẹ đã ngủ, ba tôi vẫn ngồi thức đến sáng vì lo âu. Em gái tôi tình nguyện ngủ cùng mẹ mấy tháng nay phần vì thương, phần vì lo cho mẹ thức giấc không nhận diện được xung quanh.
Những cơn gió heo may se lạnh về trên phố. Mùa thu là mùa được thi sĩ ca ngợi nhưng với gia đình chúng tôi, đây là giai đoạn buồn nhất vì bệnh của mẹ đã nặng hơn. Mẹ bắt đầu không còn nhớ đến tên chúng tôi, không còn nhận ra ba là ai nữa. Ba quyết định nghỉ làm không ăn lương để về chăm sóc cho mẹ. Theo lời dặn của bác sỹ, mỗi ngày ba lấy album ảnh gia đình rồi chỉ vào từng người trong ấy để mẹ cố nhớ. Ba khuyên mẹ đọc sách nhưng đọc xong mẹ chẳng thể nào kể lại được điều gì viết trong ấy. Mẹ hiện diện trong nhà nhưng mẹ không hòa nhập thực tại mà mẹ sống với thế giới riêng trong tiềm thức, bất chấp nước mắt anh em chúng tôi rơi, bất chấp tóc ba ngày càng bạc.
Cây bàng trước ngõ nhà tôi trút lá, không khí lạnh của mùa đông khiến mọi người ra đường co ro. Mẹ tôi phải vảo điều trị nội trú tại một bệnh viện tâm thần. Cái ngày mà ba tôi, hai anh em tôi lo sợ đã đến rồi. Mẹ không còn nhận ra được ai. Em gái tôi gào khóc mỗi lần đến thăm mẹ. Tôi là con trai, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi ra về, tôi là người khóc nhiều nhất. Ba tôi trầm tư hơn mỗi khi nhìn những đôi giày, những cái áo của mẹ. Người bạn đời của ông còn đó nhưng tâm trí không còn hiện hữu ở thế giới thực tại này nữa.
Tôi bỗng nhận thấy tiếc nuối vì chưa gần gũi, yêu thương mẹ nhiều hơn. Tôi càng ân hận vì những lần đã làm mẹ buồn lòng. Mẹ ơi! Hãy kiên cường chữa trị để nhận ra ba, nhận ra chúng con đang khóc hết nước mắt vì mẹ, mẹ nhé!
- Hải Triều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.


