Mỗi ngày một chút để không phải nói lời hối tiếc
2020-08-03 01:22
Tác giả:
Hồng Hạnh
blogradio.vn - Tôi nhận ra một điều rằng nội không rời xa tôi, nội vẫn luôn ở bên cạnh tôi, trong trái tim nhỏ bé này. Và tôi nhận ra một điều rằng nội không rời xa tôi, nội vẫn luôn ở bên cạnh tôi, trong trái tim nhỏ bé này.
***
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có mong ước sẽ luôn được ở bên một ai đó, luôn được nhìn ngắm họ, cười với họ, cùng họ trò chuyện hay đơn giản là cùng họ ngồi ăn một bữa cơm. Mong ước đó cũng tuyệt nhiên gắn liền với một ham muốn, ham muốn người đó sẽ không bao giờ rời xa ta, mãi mãi ở bên ta. Tôi cũng vậy, cũng muốn được ở bên những người mà tôi yêu thương mãi mãi, muốn họ không bao giờ rời xa tôi. Nhưng tất cả điều đó cũng chỉ là mong ước mà thôi, một mong ước bé nhỏ nhưng cũng thật xa vời.
.jpg)
Nội tôi, người mà tôi rất thương đã rời xa tôi, rời xa mãi mãi, bỏ lại tôi với những kỉ niệm. Khoảnh khắc nhìn thấy nội nằm bất động trong chiếc hòm hình chữ nhật chật chội khiến tôi không thể nào quên được, nó khắc sâu trong tâm trí tôi, dằn vặt tôi từng phút giây. Cảm giác đau đớn ấy luôn ngự trị trong tâm trí tôi, nó ăn sâu vào cơ thể, thấm nhuần vào từng tế bào, hòa chung với dòng chảy của máu. Nỗi đau ấy vẫn luôn dày vò tôi từng ngày từng ngày, dường như không muốn rời đi, nó muốn ngự trị trong tôi mãi mãi. Tôi vẫn luôn tự trách bản thân mình, trách bản thân đã quá ham thú để rồi không thể ở bên nội lúc nội trút hơi thở cuối cùng. Giá mà tôi có thể về sớm hơn một chút, giá mà tôi có thể gạt bỏ được sự thích thú với quần áo, giá mà… Tất cả là lỗi của tôi, do tôi mà nội ra đi với cái bụng đói, do tôi mà nội cô đơn trong lúc mất, không một ai ở bên, không một ai biết. Tôi vẫn luôn ước rằng nếu thời gian quay trở lại tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ nội một mình, cô đơn lạnh lẽo như vậy. Nhưng đó cũng chỉ là ước mơ mà thôi!
Đã một thời gian trôi qua kể từ ngày nội mất nhưng nỗi đau ấy chưa chịu dời đi, nó vẫn dằn vặt tôi từ ngày này qua ngày khác. Tôi đã khóc rất nhiều, đã nhớ nội rất nhiều và nghĩ về nội rất nhiều. Tôi muốn được nắm tay nội, muốn được nhìn thấy nội cười, muốn được nói chuyện với nội, kể cho nội nghe về những người bạn của tôi hay chỉ là gặp nội trong mơ thôi cũng được. Tôi rất hối hận, hối hận vì đã không ở bên cạnh nội nhiều hơn, không chăm sóc nội tốt hơn, không trò chuyện với nội nhiều hơn khi nội còn sống. Nhưng cũng chính vì sự hối hận đó mà tôi đã quyết định sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ, thật giỏi giang để luôn là niềm tự hào của nội, để rồi khi nội xuống dưới đó sẽ luôn sung sướng mà khoe với mọi người rằng mình có một người cháu gái hoàn hảo đến mức nào. Và tôi nhận ra một điều rằng nội không rời xa tôi, nội vẫn luôn ở bên cạnh tôi, trong trái tim nhỏ bé này.

Hãy trân trọng từng giây phút mà bạn có để ở bên những người thương yêu của mình nhé! Bởi khi họ đã không còn trên đời này nữa bạn có muốn cũng không thể ở bên và chăm sóc họ được nữa đâu. Đừng để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc, cảm thấy tội lỗi. Bớt tự cao một chút, bớt bướng bỉnh một chút, bớt ngại ngùng một chút, yêu nhiều một chút, quan tâm một chút, thể hiện tình cảm một chút. Chỉ cần mỗi ngày bạn có những một chút đó nhiều hơn, bạn sẽ hạnh phúc trọn vẹn bên người mà bạn yêu thương!
© Hồng Hạnh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những người phụ nữ không có 8/3 | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





