Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mơ ước trở về bên vòng tay ba mẹ để được chở che

2011-07-04 09:22

Tác giả:


Blog Việt

Nhớ lắm những ngày ba đi xa, con nằm cạnh mẹ cùng nói chuyện về ba…để rồi con ngủ lúc nào mẹ cũng không hay…rồi mẹ lại nói mẹ nhớ lúc ấy, con rất ngây thơ và đáng yêu…

Nhớ lắm những buổi học ở trường làng, trời mưa, lũ bạn con phải khó khăn lắm mới loi nhoi né tránh được những vũng nước sìn, còn con, thật dể dàng vì con đang ở trên vai ba..ngêu ngao hát bài cháu lên ba mà cô giáo vừa dạy..

Nhớ lắm những lúc mẹ vắng nhà, ba phải vừa trông chừng con vừa làm cơm cho con ăn. Ba sợ con ăn nhãn bị vướng hột, ba đã ngồi cậm cụi tách hết thịt nhãn cho con ăn

Nhớ lắm những hôm con trốn đi chơi, sìn đất đầy người…mẹ nồi điên lên với con.. con sợ lắm,nhưng ba đã bảo vệ con khỏi mẹ đánh đòn,rửa mặt và tay cho con vì lúc đó mặt con toàn sìn với nước mắt…

Ảnh minh họa

Nhớ lắm những hôm con không chịu ngủ trưa, trốn ra ngoài, lén lén, lén lén…bị bà ngoại chụp đầu lại đè ra đánh…con khóc bù lu bù loa....khóc mệt rồi lại thiếp đi trong vòng tay ngoại….

Nhớ lắm những buồi chiều mát thả diều ngoài đồng cùng lũ con nít trong xóm, đôi tay con quá bé và quá yếu so với lực căng của dây diều…con diều bay mất thế là con vừa khóc vừa chạy về chui vào lòng ba…..

Nhớ lắm những lúc nằm trên đống rơm ấm nghe ve sầu hát râm rang mà ngủ quên để ba phải đi kiếm….kết quả là bị mẹ đánh đòn….

Nhớ lắm những lúc con phải chật vật đi qua cây cầu dừa trong xóm để ra đồng…đến với cánh đồng mênh mông của con và rồi khi quay về nhà, con lại không đủ dũng khí bước qua…con chỉ biết ngồi nhìn đến trời xụp tối và ba lại qua bế con về.

Nhớ lắm những đêm con ngồi vắt vẽo trên cây cầu dưới sông ngắm những ánh sao và những chiếc ghe đò qua lại…

Nhớ lắm lúc đôi tay con còn quá ngắn và bờ vai còn quá nhỏ nhắn để với lấy cánh lục bình trôi sông để rồi lộn cổ xuống sông và bị mẹ tức tối…bắt quỳ gối…để rồi 5 phút sau ba lại bế con lên và xoa 2 cái đầu gối bé tí đỏ lên vì đau …

Nhớ lắm những lúc con bắt trộm con ve sầu của anh tư mang ra thọt lét vì con nghe anh nóinếu thọt lét nó, nó sẽ cười….nhưng con thọt mãi chỉ nghe ve veee

Nhớ lắm những lúc con xin tiền ông thần tài và ông thổ địa nhà mình đi ăn bánh,và sau đó là mang 2 ông ra tắm rồi bỏ quên 2 ông trong cái thau giật đồ nhà mình… Con xin lỗi

Để rồi hôm nay, khi con đã lớn, đôi tay đã đủ lớn và đủ mạnh để giữ chặt sợi dây diều…đôi chân đã đủ khoẻ để bước qua khỏi những vũng sìn của cuộc sống….đôi vai đã đủ rộng để với tay đến cánh lục bình mơ ước….

Ảnh minh họa

Con lại mơ ước trở về bên vòng tay ba mẹ để được che chở….

Bởi vì trái tim và đôi mắt con vẩn còn quá bé nhỏ và mong manh…..Trái tim con còn quá bé nhỏ để chứa đựng những bon chen, những toan tính của người đời, đôi mắt con còn quá sáng để có thể nhét vào đấy những mảng đen tối của cuộc sống….

Dù rằng con biết thời gian không thể quay trở lại, không con tàu nào đưa con rời ga để lăn bánh về với tuồi thơ… Con vẫn bật khóc khi nghĩ về ba, về mẹ, về bà ngoại… Nước mắt như một cách để con rửa trôi đi những vết sìn của vũng bùn cuộc đời mà giờ ba không thể ở cạnh để rửa giúp con…

Để xoa dịu đi vết đỏ của những va vấp mà giờ đây ba không thể xoa dịu chúng giúp con…

Để xoá đi những tâm sự mà giờ đây con không thể nói cùng mẹ…

Để có được giấc ngủ thiếp như ngày nào trong vòng tay ngoại…dù rằng giờ đây chỉ có con tự ôm lấy chính mình và những giấc mơ không còn êm đềm mà đầy sự sợ hãi…

Trong lòng con nặng trĩu những nổi buồn, không tên nhưng rất thật… những giấc mơ chấp vá loan lổ không đầu không cuối…

Con đã bước qua cây cầu ấy, giống như bước qua cây cầu dừa hôm nào…con đủ dũng khí để bước qua vì sự hấp dẩn của cánh đồng quá lớn với con nhưng con lại không đủ dũng khí để quay về….

Làm sao con có thể nói với ba mẹ rằng con rất sợ, con muốn về trong vòng tay ba mẹ để được che chở…

Làm sao con có thể nói với ba mẹ rằng con rất đau khổ, con muốn biến mất khỏi thế gian này

Làm sao con có thể oà khóc như đứa trẻ và xà vào lòng ba mẹ để được dổ dành mà không khiến ba mẹ khỏi lo lắng cho đứa không chịu lớn như con..

Con không thể…

Trong mắt ba mẹ, con đã là một đứa có đủ suy nghĩ, đủ bản lĩnh để tự lập… nhưng làm sao con có thể để ba mẹ biết sự thật là con vẩn đang bước qua những vũng sìn này bằng đôi chân yếu ớt, xoa dịu những vết đỏ khi con lầm lỗi bằng đôi tay nhỏ bé của chính con…

Con xin lỗi…

  • Gửi từ email Lê Hằng - lehang2101@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn


Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!

Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top