Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi, con thèm được sà vào lòng mẹ

2020-10-12 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Nó dặn lòng thà nó gồng mình lên gánh một cuộc hôn nhân đổ vỡ chứ không thể để mẹ oằn lưng gánh nó thêm một lần nào nữa. Quay sang, vòng tay ôm ấp thiên thần bé nhỏ, nó thì thầm “Lòng mẹ ấm lắm con biết không?”. Nó thiếp dần và cứ ngỡ rằng mình đang gối đầu trên đùi mẹ để bàn tay mềm mại của bà xoa lưng, vuốt tóc và vỗ về. Ước gì cứ mãi bé con như thế.

***

Nó không hề mồ côi mẹ. Cũng không phải sống xa ba mẹ từ nhỏ. Còn hơn thế nữa, nó đã may mắn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Nó trong mắt nhiều người, là một đứa con gái bản lĩnh, mạnh mẽ và đầy cá tính. Nhưng nó có một nỗi thèm khát, thèm được ôm mẹ, thèm được sà vào lòng mẹ và được tình mẫu tử thiêng liêng ấy sưởi ấm những băng giá trong lòng.

Nó của ngày xưa là một con bé có trí não chậm phát triển hơn các bạn đồng trang lứa. Mãi đến giờ, nó vẫn không quên ánh mắt lo lắng và những vất vả, cực nhọc mà hai đấng sinh thành đã dày công tôi luyện. Giờ đây, nó đã là một công dân thành đạt nhưng cuộc sống hôn nhân của nó thì lại đầy bất trắc.

Đúng thật là “Cá không ăn muối cá ươn”. Ngày nó dẫn bạn trai về ra mắt. Người ấy ngoài vẻ đẹp trai ra thì chẳng có gì hơn ai. Từ hoàn cảnh đến kinh tế gia đình. Hơn tất cả, người ấy quá vô tâm, vô tư nhưng nó đã mặc kệ và bỏ ngoài tai những lời khuyên răn, bảo ban của cha mẹ để chạy theo tiếng sét của ái tình. 

Một thời sinh viên yêu nhau đắm say, gắn bó với nhau đến tận bảy năm trời mới rước nhau về chung một nhà. Cứ ngỡ đâu thuyền cập bến đỗ yên vui. Nó say sưa trong hạnh phúc ảo và nghĩ rằng ba mẹ đã quá cứng nhắc trong quan niệm hôn nhân. 

Nó đã chứng minh được cho cha mẹ thấy rằng tình yêu đôi lứa chỉ có thể cảm nhận bằng hai trái tim rung cảm mãnh liệt và nó nhất định sẽ hạnh phúc dài lâu.

Một ngày mùa đông, nó vô tình phát hiện tin nhắn của đồng nghiệp gửi cho chồng. Nhìn những hình ảnh hai người vui vẻ bên nhau, nó như đứng tim, mồ hôi toát ra nhễ nhại rồi không biết sao mà hai chân nó quỳ phục xuống. Nó cố không để cho nước mắt trào ra nhưng lại thấy mặn chát trong cổ họng. 

Biết làm sao cho phải? Nó phải la hét lên, hay chạy đi đánh ghen cho hả cơn giận. Người ta sẽ cười vào mặt nó “Cãi cha cãi mẹ được chi?”. Người chồng vô tâm ấy đã vô tình găm vào trái tim nó một vết thương khó lòng quên được. Không ly dị, không bỏ con cái nhưng lại dành cho vợ mình một cuộc hôn nhân “lạnh”. Lạnh trong ánh nhìn, lạnh trong cử chỉ.

ngupi_thu_ba_1

Cô đơn và tủi phận trong cái gia đình nhỏ của mình, nó bắt đầu thu người lại, ít nói, ít cười. Nó ít ngủ hơn và dường như chẳng được tròn giấc. Biết bao đêm nó trằn trọc với câu hỏi “Tiếp tục hay dừng lại?” Nó lại nghe văng vẳng bên tai “Tao sợ mầy khổ quá bé ơi. Sao mà mày yêu nó qua vậy con?”.

Nhìn sang con đang nằm bên cạnh. Nó cảm thấy một chút ấm lòng khi ngắm con ngủ say và cười mỉm trong giấc mơ bé con. Đột nhiên mặt nó tối sầm lại. Nó phải làm gì để giữ lại nụ cười trong trẻo của con đây.

Nước mắt ướt đẫm gối, nó đã khóc rất nhiều, đấu tranh rất nhiều và cuối cùng nó đã quyết định “Chỉ cần con người đó diễn tốt vai trò người bố. Con của nó có một mái nhà để về, có một gia đình để kể với bạn bè”. Nhưng nó đâu lường trước được. Một mái nhà khác với một tổ ấm rất nhiều. Nó chỉ có thể dồn nén mọi đau thương để giữ cho con nó một mái nhà chứ không thể đem lại cho con một mái ấm.

Mỗi lần về thăm cha mẹ, nó đều cố gắng tỏ ra vui vẻ, kể huyên thuyên đủ thứ. Nó ra sức tô vẽ để ba mẹ nó yên tâm về người chồng mà nó đã quyết lựa chọn. Nhưng thật ra, lòng nó đang khóc nấc lên. Cố mở mắt thật to để nước mắt không chực tuôn ra. 

Giờ nó yếu đuối lắm. Nó thèm có một bờ vai để nương tựa. Chẳng cần phải bản lĩnh, mạnh mẽ trong mắt ai đó. Ước gì nó có thể được chạy lại, ôm lấy mẹ, sà vào lòng mẹ mà khóc gào lên cho bay hết những muộn phiền.

Mẹ nó là một người phụ nữ thông minh, sắc sảo và khá tâm lý. Nó sợ một chút sơ suất của nó sẽ bị các giác quan nhạy cảm của mẹ bắt gặp được nên chỉ dám đứng từ xa mà nói chuyện và lảng tránh ánh nhìn của mẹ. 

Nó sợ mẹ nhìn vào mắt nó và thấu hiểu hết những tổn thương của nó. 

Những hối hận muộn màng nó không thể nói nên lời. Cứ thế lan man với dòng suy nghĩ, tự nhiên nó lại thấy nghiện và thèm được nghe giai điệu:

mevacongai1

“Cho con gánh mẹ một lần,

Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con.

Cho con gánh mẹ đầu non,

Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời.

Ngày xưa mẹ gánh à ơi!

Con xin gánh lại những lời mẹ ru.

Đường đời sương gió mịt mù,

Vì con hạnh phúc chẳng từ gian nan.

Để con gánh mẹ đừng can,

Sợ khi mẹ mất muộn màng gánh ai?

Cho con gánh cả tháng dài,

Gánh qua năm ròng những ngày đắng cay.

Cho con gánh cả đôi vai,

Thân cò lặn lội sớm mai vai gầy.

Mẹ già lá sắp xa cây

Lỡ đâu lá rụng tội này gánh sao?

Mẹ ơi sóng biển dạt dào,

Con sao gánh hết công lao một đời”.

Nó dặn lòng thà nó gồng mình lên gánh một cuộc hôn nhân đổ vỡ chứ không thể để mẹ oằn lưng gánh nó thêm một lần nào nữa. Quay sang, vòng tay ôm ấp thiên thần bé nhỏ, nó thì thầm “Lòng mẹ ấm lắm con biết không?”. Nó thiếp dần và cứ ngỡ rằng mình đang gối đầu trên đùi mẹ để bàn tay mềm mại của bà xoa lưng, vuốt tóc và vỗ về. Ước gì cứ mãi bé con như thế.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top