Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ, con, và… bát gà hầm

2011-08-15 16:49

Tác giả:


Blog Việt - Mỗi khi tháng 7 về, bất chợt nghe thấy bài hát "Bông hồng cài áo" phát ra từ loa đài, ti vi nhà ai đó tôi lại thấy hạnh phúc vì mình vẫn còn thuộc nhóm người được "cài hoa hồng" trên áo.

Tôi 26 tuổi, độc thân, xa nhà. Hôm nay là chủ nhật. Tôi một mình nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong ký túc công ty, nhìn những tia nắng sớm xuyên qua tán sấu xanh non bên khung cửa sổ, những hạt bụi óng ánh vàng bay thành một luồng sáng khi nắng hắt vào phòng. Lòng chợt thấy trống trải quá. Bỗng thấy nhớ mẹ.
 
Tháng trước về nhà, mẹ làm món gà hầm mà tôi yêu thích. Mẹ xót tôi gầy quá, cứ ép ăn thêm. Rồi mẹ lại kể chuyện "ngày xửa ngày xưa" mẹ chăm tôi như thế nào. Chuyện "ngày xưa" tương tự thế này tôi đã được nghe nhiều lần lắm, nhưng chuyện về con gà hầm thì lần đầu tiên tôi được nghe. Mẹ kể rằng lúc tôi lên hai thì mẹ sinh em trai tôi, nhà ông bà nội rất nghèo, chẳng có gì mà tẩm bổ, thèm thịt gà mà lâu rất lâu mới có ăn. Có hôm bà nội mua được con gà ri bảo mẹ hầm mà ăn, bà còn dặn đi dặn lại "Phải ăn cho có sức, không phải cho trẻ con ăn, nó ăn cái khác được rồi". Con gà ri bé xíu chỉ đút vừa vặn cái cặp lồng con con, bỏ chút lá ngải, mắm muối vào rồi bỏ vào một cái nồi to, cho lên bếp luộc cách thủy. Gà chín, mẹ giấu bà gỡ cho tôi ăn, mẹ bảo "thấy con thèm khát mẹ nào nỡ ăn một mình". Bao nhiêu miếng thịt mẹ gỡ hết đút cho tôi, còn tôi lóc chóc há chiếc mỏ như mỏ chim ăn hết miếng này đến miếng khác. Đến khi hết thịt rồi chỉ còn lại cổ cánh với hai cái chân, tôi vẫn thèm thuồng. Mẹ bảo :
 
- Hết thịt rồi, chỉ còn toàn xương thôi con ạ!
 
- Xương con cũng ăn! - Tôi bé dại nào có biết gì, mẹ lại thương rớt nước mắt.
 
Trẻ con ngày xưa đứa nào cũng thèm miếng ăn, đâu có như trẻ bây giờ điều kiện đầy đủ, ép ăn còn chẳng được. Lúc tôi lên bốn, thằng em lên hai, mẹ bị ốm. Bà nội hầm gà cho mẹ ăn. Gà chín, mẹ gọi hai đứa:
 
- Ăn gà hầm nào các con ơi!
 
Thế là hai đứa chúng tôi háo hức mỗi đứa xách một cái ghế gỗ con con đến sắp hàng ngồi đó. Mẹ lại gỡ thịt cho hai đứa ăn. Như mọi lần, phần của mẹ chỉ còn lại chút nước và cổ cánh, xương xẩu.
 
Tôi cứ nghĩ miên man mãi về câu chuyện "ngày xửa ngày xưa" ấy, rồi tưởng tượng ra trong đầu cảnh hai đứa trẻ chiêm chiếp như chim non đòi ăn, còn mẹ thì đang mớm mồi, che chở cho chúng tôi. Tôi bất giác nghĩ ra rằng đã một tuần trôi qua, công việc bận rộn cứ cuốn đi, tôi chưa gọi điện cho mẹ lần nào. Tôi quàng tay với chiếc điện thoại và gọi cho mẹ. Tiếng mẹ thân thương từ đầu dây bên kia như những tia nắng làm lòng tôi ấm áp, yên ả.
 
15/08/2011
 
Kính tặng Mẹ!
  • Gửi từ email Phạm Phương Oanh

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!

Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top