Phát thanh xúc cảm của bạn !

‘Mẹ bảo, có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta’

2019-12-23 01:35

Tác giả:


"Bà ngoại nói, có hai điều không thể bỏ lỡ trong cuộc sống. Đó là những chuyến xe cuối cùng và những người yêu ta thật lòng" - Đáng tiếc, Hà Lan lại bỏ lỡ cả 2 điều này.

***

Suốt cuộc đời mỗi người, thật khó để đảm bảo chúng ta sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Ngày xưa đã khó, bây giờ còn khó hơn. Ai cũng có những điều riêng cần nắm giữ. Nhưng loài người vốn rất kì lạ, chúng ta là một tập thể đa dạng và cũng rất đồng nhất, là một tập thể chẳng ai giống ai và cũng rất giống nhau, đến cuối cùng, có lẽ như câu nói được nhắc lại rất nhiều gần đây: "Mẹ bảo, có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta".

Với những ai đã kịp xem Mắt biếc thì câu nói này thật quen. Hoặc chưa xem nhưng có lẽ nhiều người cũng đủ nhanh nhạy để nhận thấy nó đang xuất hiện với tần suất dày đặc trên mạng. Đây chính là đại ý của lời thoại đắt giá kết phim. Khi đó, Trà Long đã nói với Hà Lan: "Bà ngoại nói, có hai điều không thể bỏ lỡ trong cuộc sống. Đó là những chuyến xe cuối cùng và những người yêu ta thật lòng".

Đáng tiếc, Hà Lan lại bỏ lỡ cả 2 điều này.

Một dịp cuối năm nào đó, Hà Lan không kịp về quê ăn Tết với hai bà cháu Trà Long. Có lẽ Hà Lan không mấy tiếc nuối vì cô không gắn bó quá nhiều với gia đình. Ở lại thành phố, cô lại có thêm dịp vui vẻ, chúc tụng, nhảy đầm đón Tết với những người đàn ông của cô. Nhưng mẹ cô và con gái cô lại vô cùng buồn bã bởi Tết mà, ai chẳng muốn gia đình đoàn tụ?

Và điều còn lại thì ai cũng rõ, Hà Lan đã bỏ lỡ Ngạn, người yêu cô thật lòng. Hơn ai hết, Hà Lan biết rõ tình yêu của Ngạn nhưng cô đủ lý trí và không đủ tình cảm để đón nhận. Thứ tình cảm mà Hà Lan dành cho Ngạn không phải tình yêu, đó đơn thuần chỉ là sự trân quý. Vì vậy mà cô đã chối bỏ nó, tự trấn an bản thân rằng Ngạn chỉ đang thương mình như một người bạn thân. Hơn nữa, suy nghĩ này có lẽ phần nào giúp cô giảm bớt cảm giác có lỗi với Ngạn.

Thế nhưng đến khi Trà Long nhắc lại lời bà ngoại, Hà Lan như được đánh thức. Sau tất cả, Ngạn vẫn yêu cô, yêu đôi mắt biếc nên cô vội vàng chạy theo chuyến tàu mang Ngạn đi xa. Nhưng, đáng tiếc là Hà Lan nhận ra Ngạn vẫn thật lòng yêu cô, chứ không phải nhận ra cô yêu Ngạn. Bởi từ đầu đến cuối, ngoài khoảnh khắc chủ động trên đồi sim, chẳng có một điều gì chứng tỏ Hà Lan yêu Ngạn cả. Mà khoảnh khắc đó, giống rung động đầu đời của thiếu nữ hơn là một tình yêu.

Giả sử, nếu Hà Lan có kịp chuyến tàu, Ngạn có ở lại thì khả năng cô quay về làng Đo Đo sống với Ngạn và Trà Long cũng gần như bằng 0. Bởi nơi đó không có cuộc sống mà cô muốn thuộc về.

Nhưng đó là chuyện của Hà Lan. Còn chúng ta, lỡ chuyến xe cuối cùng thì đêm đó đâu thể ngủ yên, lỡ người thương thật lòng thì một đời đó đâu thể bình yên.

Cuộc đời vốn giỏi đưa đẩy còn tình yêu lại giỏi trớ trêu. Có thể phải mất rất nhiều thời gian mới biết ai cần ta, đi qua nhiều lạc mất mới biết ai thương ta là thật. Có người đến, có người đi, và chắc chắn dù cuộc đời có sáng nắng chiều mưa, giông gió bão bùng hay trời trong mây nhẹ, sẽ luôn có một người ở lại. Là một người chấp nhận đứng sau tất cả mọi người chỉ để mình an tâm khi ngoái đầu họ luôn ở đó, một người vì mình mà làm mọi thứ, thậm chí giữ lại cho họ rất nhiều đau lòng, rất nhiều bất công.

Điều quan trọng là, mình có nhận ra người đó đã hết lòng vì mình vậy không? Vốn là rất gần cạnh, do mình tự đẩy họ đi xa. Vốn là rất chân thành, vì mình vô tâm hay vô tư (?) nên không biết.

Có thể họ chẳng cần được đáp lại. Có thể mình còn quá nhiều sự lựa chọn. Có thể họ sẽ cam tâm chờ đợi. Có thể mình còn mải rong chơi. Nhưng cuộc đời là quá dài để đợi một người, quá rộng lớn để kịp nhận ra mình có thể vì nhau để mở lòng mà trao cơ hội. Chỉ mong lúc còn chưa trở thành "lần cuối cùng" thì biết mà kịp nói ra, kịp mến thương, kịp trân quý.

Ai cũng có một trái tim, một gia đình, một tình yêu còn cuộc sống lại chỉ chực chờ để cuốn mọi điều đi mất. Tìm thấy nhau rồi, tuyệt đối đừng để lỡ. Nhận ra nhau rồi, tuyệt đối đừng để lạc. Có người đó rồi, tuyệt đối đừng đánh mất. Đừng biết nó là chuyến xe cuối cùng mà vẫn trì hoãn, đừng biết đó là người thật lòng nhất mà vẫn ngây dại thờ ơ. Vì có những điều trên đời này là thế, bỏ lỡ rồi là vĩnh viễn trôi qua.

Mà tình yêu thì còn gì xót xa hơn thế. Mong rằng tất cả chúng ta đều không như Hà Lan, bỏ lỡ Ngạn của chính mình.

Theo C/Helino.

Link gốc: http://helino.ttvn.vn/helino/me-bao-co-hai-thu-ma-doi-nguoi-khong-duoc-bo-lo-mot-la-chuyen-tau-cuoi-cung-ve-nha-hai-la-nguoi-that-long-yeu-thuong-ta-22019211264611391.htm

Xem thêm: Sáu mùa Giáng sinh lạnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top