Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mặn mòi vị quê

2013-07-08 04:48

Tác giả:


Miên man trong hương thơm của lúa và rơm rạ ngày mùa, gió hiền hòa trên khắp nẻo quê ngày tôi về.

Sáng sớm nắng mỏng trải vàng lấp lánh một góc sân, em trai đang lúi húi tưới mấy khóm cây cảnh, mẹ hái rau ghém ăn sáng, bố bận bịu với đàn gà con không quên chào buổi sáng: “Chao ôi, lạ ghê con gái bố hôm nay dậy sớm quá!”. Những buổi sáng không tiếng xe cộ, không leng keng đổ rác, không tiếng rao bán vội rã, thế mà quê vẫn rộn rã như thường. Nào là tiếng gà sớm, nào tiếng bê con “be be” theo bò mẹ ra đồng, nào là chim non ríu rít, tiếng trẻ con í ới gọi nhau đi chăn bò, cắt cỏ.

Mùa hạ khi tôi về, không gian trong vắt, thanh bình đến lạ, đồng nội mênh mang những ngọn gió thơm, bảng lảng hơi sương trên đỉnh núi xa tít. Thấy dậy trong mình cái gót chân bỏng rát bước đi trên cát, tiếng vi vút của rặng phi lao, dậy cả mùi mặn mòi chao chát của gió biển mênh mông những sóng. Trên cánh đồng đất nâu, là những luống cày được xới lên ươm những mầm lúa, mầm ngô, ươm những khát khao lớn lên, lần lượt dắt nhau ra phố thị.


bien

Tôi những muốn lắng mình cảm nhận hết vị của mùa hè, lật lại cả tuổi thơ lặng lẽ. Sóng sánh cơn say bình yên quá đỗi, vị miền quê biển mặn mòi.

Ngày còn bé, những trưa nắng cả nhà ngồi bên mái hiên cạnh giàn mướp, bố tôi ngồi vuốt ve bạn Bin. Bạn ấy là chú chó cưng của cả nhà, bố tôi nằm đong đưa trên võng cứ một “em Bin”, hai “em Bin”. Chả hiểu bạn ấy hiểu gì không mà cái đuôi cứ quẫy loạn, đầu nghiêng nghiêng làm nũng. Tưởng bạn đòi hỏi gì, hóa ra bạn ấy ganh tị với bạn mèo đang nằm chễm chệ trên bụng bố, bạn mèo lấy chân quơ xuống dưới, bạn Bin sủa ầm ĩ lên trên, cả nhà cười được trận cười nghiêng ngả.

Rồi những buổi chiều hiền lành ba anh em ngồi xem mẹ cắt tóc cho bố, mẹ bảo: “Từ khi lấy bố về tới giờ bố chưa mất đồng nào ra quán cắt tóc”. Mẹ chẳng được học nghề, chẳng ai đào tạo mà một tay mẹ những đường cắt tỉa khéo léo không kém gì ngoài quán. Mỗi lần ngắm mẹ cắt tóc cho bố, tôi thấy cả không gian mùa hè ấy tràn ngập tình yêu thương không tuổi tác. Giản đơn vậy thôi là tình yêu dọc suốt tuổi trẻ khi tóc bố mẹ còn xanh đến những nỗi lo âu trong cuộc sống vất vả đời thường và ngày hôm nay là những nếp nhăn tuổi tác. Tình yêu ấy là nơi bình yên cho con đi về.

Đêm xuống, inh ỏi tiếng ve sầu trên những tán phi lao gần nhà, gió ngoài đồng thổi vào mát rượi. Trẻ con tranh nhau mấy chú bọ rì, lấy dây chỉ cột vào rồi quay tít mù. Cũng lạ, chẳng có trò gì hiện đại như trẻ con thành phố, chỉ là những chiếc cù tự gọt đẽo, là những viên sỏi chơi trò chắt chọi, là con cua mẹ đi làm đồng bẻ càng mang về cho con nghịch, ngần ấy thôi mà lũ con nít chúng tôi chơi say mê không biết chán. Bố trải chiếu ra hiên, dưới ánh trăng dịu dịu cả nhà quây quần ngồi bên ấm chè xanh, hương chè thơm mát ngọt đượm tình quê. Như ngày nào mới đây thôi, tôi lũn cũn ôm gối ra nằm cùng bố, miệng cứ líu la líu lo rồi ngủ lúc nào chẳng biết. Bố toàn phải bế vào nhà ngủ, sáng ra tỉnh giấc lại ì èo: “Sao bố không cho con ngủ ngoài hiên?”, bố dọa: “Ngủ ngoài đấy muỗi nó khiêng đi có ngày đấy!”

mong toi

Khi tôi về đồng quê đang mùa gặt hái, nhởn nhơ trên những cánh đồng bát ngát những lúa là lúa, cầm nhành cỏ hít hà vị ngọt thấy đâu đó rất gần những tuổi thơ lấm lem bùn đất. Nghêu ngao câu ca:
“Lúa tháng năm kén tằm vằng óng
Hạt khô giòn đem đóng thuế nông”.

Ngày bé thích bài này lắm lắm, cứ ngày mùa lại cất lên như ko hẹn trước. Vụ mùa rồi vụ chiêm, khắp nẻo đường làng là một chiếc thảm vàng óng trải dài những rơm những rạ. Thường những vựa lúa được cắt vào ban ngày và tối đến cái âm thanh xình xịch thân quen của chiếc máy tuốt lúa được kéo lần lượt từ nhà này sang nhà khác. Những lượm lúa được chuyền tay nhau đưa vào máy tuốt, từng hạt lúa mới được tuôn ra vàng ươm, mẹ tôi lụi hụi quét quét, vơ vơ những cọng rơm bị lẫn vào lúa. Đống rơm ngày một chất cao ở góc vườn, cái vị thơm dịu, mát mát của nó luôn đánh thức đủ thứ trò nghịch ngợm trong lũ trẻ con chúng tôi. Tự xem như cái nệm lò xo của riêng mình, lăn lộn cả buổi tối cứ trèo lên rồi lại nhảy xuống không hề biết chán, để rồi đêm về da rộp lên những vết li ti đỏ ngứa.

Những buổi trưa nắng, mẹ sai ra sân lội cho lúa nhanh khô bén, chạy tót ra sân nghe mẹ gọi với theo: “Cha bố mi, nắng rứa mà không đội nón mũ chi cả”. Chiều về mẹ sàng sảy kĩ càng rồi lạch cạch đạp xe đi xát gạo. Bữa cơm đầu mùa luôn được mẹ lo rất cẩn thận, mẹ sẽ xới cơm ra những chiếc bát con, mấy đĩa thịt, ít hoa quả và đặt lên bàn thờ thắp nén hương cảm ơn ông bà tổ tiên phù hộ cho mùa màng bội thu. Khắp nhà quyện mùi của hương mẹ thắp cùng với mùi thơm cơm mới, mùi hương ấy luôn là một thứ hương lạ kì, không gọi thành tên nhưng ám ảnh tôi những năm tháng sau này đến khôn nguôi.

Rồi từ độ lớn lên đi học xa nhà con chẳng còn được ngửi cái mùi vị thân quen ấy nữa, chỉ là những cân gạo từ đại lí đắt đỏ cũng chẳng được thơm như cơm nhà mình. Vị cơm đậm đà quê nhà ấy được có từ công sức, mồ hôi, những buổi thức khuya dậy sớm của bố mẹ, vị ấy chẳng ở đâu con tìm được.

Bao lâu rồi, nhà mình không được quây quần bên nhau mùa lúa mới?

•    Gửi từ Thanh Loan <thanhloan.dg@>


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top