Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mãi in dấu trong trái tim tôi

2014-01-19 01:00

Tác giả:


Blog Family - Con người sinh ra không phải để mất đi mà để in dấu trên mặt đất và in dấu trong trái tim người khác. Tôi không biết mình in dấu trong trái tim bao nhiêu người nhưng tôi có thể chắc chắn rằng có ít nhất năm người mãi in dấu trong trái tim tôi: bố, mẹ, anh, chị và một người nữa...

- Oái! Mẹ ơi! Mẹ ơi!

- Chuyện gì mà mày kêu mẹ ầm ĩ vậy hả? Mẹ đi chợ rồi. Chỉ còn chị mày thôi.

- Sao lại có giấy mời gửi em này? Là giấy mời tham gia tiết mục văn nghệ trong đêm diễn những tài năng âm nhạc trẻ của trường đấy chị ạ!

- Hả??? Trời có sập không đấy? Mày hát thì may ra có bà nội chịu nổi thôi (bà nội bị lãng tai nặng mà) – Chị Hạnh vừa nói vừa cười tinh quái, không thèm để tâm đến hai con mắt hình viên đạn đang hướng cái nhìn ghét cay ghét đắng về phía mình.

- Ôi dào! Có người hát không hay bằng em nên đang ghen kìa! Tội nghiệp quá cơ!

Cô bé nói xong lủi luôn vào phòng và gặm nhấm niềm hạnh phúc bất ngờ. Trong đầu cô bé hiện ra cảnh tượng mình lộng lẫy trên sân khấu, còn bên dưới khán đài, hàng trăm khán giả reo hò cổ vũ. “Ôi, Mình thật là vĩ đại”.  Suýt nữa thì cô bé thốt lên câu đó. May thay cô kịp nhớ ra rằng có một bà chằn luôn có mặt ở bên cô mọi lúc mọi nơi để xăm soi, bắt bẻ mọi lời nói, hành động, vậy nên cô đành phải ngậm ngùi giữ những suy nghĩ tuyệt vời ấy trong đầu.


love music

Hai ngày sau quả là chuỗi ngày bi kịch với gia đình cô bé. Dàn karaoke được cô sử dụng hết công suất. Từ sang đến tối, cái volum cổ họng của cô bé luôn được mở hết cỡ để hét ( không phải là hát) bài mà cô bé cho là bài tủ: “Mẹ! Con đã về”. Và thế là cùng một lúc bố mẹ cô bé phải chịu đựng cả hai cực hình: tiếng hát của cô bé và tiếng lầm bầm không ngớt của bà chị: “Không biết kiếp trước tao phải tội với ai mà kiếp này trời đày tao làm chị mày thế này hả trời. Mày nên đứng cách xa tao vài trăm kilomet rồi mới hét thì đúng hơn, em gái ạhhhhhhh!”

Đêm biểu diễn văn nghệ, mẹ chọn cho cô bé một chiếc váy trắng tinh khôi với viền đăng ten óng ánh ở chân váy và cổ áo. Trên mái tóc ngắn ngang vai, cài một chiếc nơ màu hồng xinh xắn. Đôi giày cao gót màu hồng có đính những viên đá xanh nổi bật. “Con gái mẹ xinh quá, như một nàng công chúa vậy, thế mà cũng học lớp 10 rồi đấy” – mẹ đã phải thốt lên như vậy sau khi trang điểm một chút cho khuôn mặt vốn dĩ đã trắng mịn màng của cô bé.

Và cuối cùng thì thời khắc huy hoàng cũng đã đến. Cô bé nghe thấy rõ ràng tiếng anh dẫn chương trình: “Để tiếp theo chương trình liên hoan văn nghệ tối nay, xin mời quý vị khán giả cùng lắng nghe giọng hát của bạn Đan Lê qua nhạc phẩm: Mẹ! Con đã về”. Tiếng vỗ tay cất lên rào rào chào đón cô bé. Nhưng không hiểu sao mọi quyết tâm của cô tan biến đâu hết. Cô bé thấy đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn, dường như chỉ chực ngã khụy xuống. Đông quá! Ồn ào quá! Khó thở quá! Theo phản xạ tự nhiên, cô bé quay đầu lại, định chạy vụt khỏi cánh gà thay vì bước lên sân khấu, bỏ lại sau lưng giấc mơ trở thành người nổi tiếng. Bất chợt, một bàn tay to lớn, ấm áp đã nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ, lạnh cóng của cô, kéo cô quay trở lại. Và bên tai cô bé nghe thì thầm một thứ âm thanh trầm ấm, dịu dàng như đến từ cõi mơ: “Cố lên, cậu làm được mà”. Cô bé như choàng tỉnh, cô quay lại, ngước mắt lên nhìn. Và cái duy nhất mà cô bé thấy được qua cặp kính bốn đi ốp là ánh mắt một  người con trai đang nhìn cô trìu mến, tin cậy. Bàn tay to lớn kia siết chặt hơn nữa như muốn sưởi ấm bàn tay bé nhỏ, lạnh cóng đang run lẩy bẩy của cô bé, truyền cho cô sức mạnh để vượt qua chính mình. Và từ từ, chậm, rãi, cô bé bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt tình của khan giả, dõi theo cô là ánh mắt đầy tin cậy, yêu thương.

gia đình yêu thương

Rồi cô bé hát, giọng hát trong trẻo, cao vút cất lên làm cả hội trường lặng im, không một tiếng nói cười. Có thể cô bé hát không chuyên nghiệp nhưng cô đã hát bằng cả trái tim mình, hát với tấm lòng yêu thương lớn lao dành cho mẹ. Cô có ngờ đâu bà chị “đáng ghét” của cô đang là người chăm chú lắng nghe và thầm cổ vũ cho cô nhiều nhất. Với “bà chằn” ấy, chọc tức cô em là để cho vui nhưng yêu thương đứa em gái duy nhất lại là trách nhiệm và quyền lợi lớn lao mà chị ấy có. Dù cô bé hát hay dở thế nào thì tiếng hát của cô vẫn là những âm thanh du dương nhất làm ấm áp trái tim người chị.

Đêm về khuya, cô bé ngủ tự bao giờ, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Và rồi cô thấy mình lạc vào một xứ sở thần tiên với hàng triệu bông hoa lưu li thi nhau khoe sắc. Đó là loài hoa bình dị, khiêm nhường mà cô bé yêu nhất. Cô bé quỳ xuống, khẽ vuốt ve những cánh hoa mỏng manh, yếu đuối. Bỗng những cánh hoa như chớp chớp, biến thành đôi mắt ấm áp đã nhìn cô bé đêm nay. Và rồi người con trai ấy hiện ra rõ ràng trước mắt cô bé, anh khẽ nắm tay cô cùng chạy tung tăng trên bãi cỏ trong tiếng chim hót líu lo và trong sắc hương của hoa, của lá. Và hình như cô bé thấy trong tim mình có cái gì đó rất đẹp đang chớm nở.

Chị Hạnh đang ngồi học, trông thấy cô bé cười, chị khẽ gạt cài sợi tóc tơ lưa thưa trước trán cô. Chị mong sao cuộc đời của cô bé sẽ hạnh phúc mãi mãi để em gái chị luôn mỉm cười trong mỗi giấc mơ. Và chị sẽ là người nâng niu những giấc mơ thần tiên ấy.

•    Gửi từ Ngọc Hân

Về blogger Ngọc Hân

Mình rất thích đọc sách và viết truyện, mình đặc biệt yêu hoa lưu li, một loài hoa hết sức giản dị nhưng lại tiềm ẩn một vẻ quyến rũ lạ kì.

Rất cảm ơn Blog Việt vì đã có những cuộc thi viết hết sức ý nghĩa như thế này. Đó chính là cơ hội cho những yêu viết lách được thỏa sức sáng tạo với ngòi bút của mình.





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top