Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lá thư của mẹ gửi con gái

2011-03-01 16:09

Tác giả:


Blog Việt


Có một điều tôi luôn tự hào mỗi khi trò chuyện với bạn bè…Đó là những năm tháng đi học xa nhà mặc dù còn rất bé…. Nhưng ít ai biết được rằng : Phía sau cái vẻ ngạo mạn và đầy ngang ngạnh đó là những lá thư ngắn kẹp trong cuốn Nhật ký đã mỏng dần với bao nhung nhớ….!


Ngày Bố đưa tôi xa ngôi nhà thân yêu để đến với một ngôi nhà mới… Ở đó không có lời mắng yêu của Mẹ, ánh mắt đầy nghiêm nghị của Bố và chẳng còn những những vụng về của Tôi. Tôi đã thật sự bước ra khỏi cuộc sống vốn dĩ hằng ngày vẫn thế để tự do làm những gì mình thích…. Tôi như trở thành một đứa cứng rắn nhất ở đó.


Nhưng ít ai cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột ngay từ những ngày đầu tiên. Chúng tôi cười đùa vui vẻ… Cho tới khi từng đứa bạn nhận được điện thoại từ Gia đình… Đâu có hề gì với tôi nếu buổi trưa hôm ấy chiếc loa của KTX réo gọi tên tôi.


Chỉ cần một tiếng alo từ đầu dây bên kia tôi nhận ran gay là Bố… Nước mắt cứ thế chảy xuống…Tôi không nói được một lời nào và cứ thế khóc…. Chỉ có nước mắt và những tiếng nấc nhỏ xen lẫm giọng nói của Bố :


-Mẹ sang nói chuyện với Con đi.. Nó nhớ nhà rồi đấy


Tôi nghe được bước chân gấp gáp của Mẹ và giọng nói nhẹ nhàng chưa từng thay đổi…Tôi chẳng nghe được câu nào cho tới tận cuối cùng…


- Ngày mai Mẹ có cuộc họp ở dưới đó… Mai về sớm Mẹ sẽ mang vài thứ cho con. Con muốn gì bảo Mẹ mua.


- Con không cần gì cả … Bố đã mua đủ rồi ạ..


Tôi nói duy nhất câu đó trong cuộc điện thoại đường dài… Rồi im lặng về phòng và tất nhiên là giả vờ như chua từng có chuyện gì…


Đêm đó … Đợi khi các bạn đi ngủ. Tôi thắp đèn và viết thư cho Mẹ…


Đến giờ tôi không còn nhớ tôi đã viết những gì nhưng có một điều là tôi đã viết đi viết lại rất nhiều lần… Cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm để viết câu ấy…Một câu tôi chưa từng nói:


Con nhớ Mẹ lắm!


Thế rồi tôi lại khóc. Khóc ngon lành như một đứa trẻ… Và có lẽ vì thế mà Bạn bè tôi cũng bắt đầu khóc… những tiếng nấc lớn dần. Sau này rất nhiều lần chúng tôi khóc tập thể nhưng lần ấy có lẽ đứa nào cũng mang một nỗi nhớ mà chưa thể gọi thành tên…

Ảnh minh họa: vi.sualize


Sáng hôm sau .. Tôi mang lá thư ra bảo vệ. Tôi ngồi trong lớp mà tâm hơn cứ ngóng lá thư ấy…


Tan tiết 2 tôi lao ra cổng trường thấy Mẹ đang chờ ở đấy. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi chẳng hề khóc. Chạy lại ngồi gần Mẹ… Cười nói vui vẻ… Mẹ hỏi tôi về cuộc sống mới .. Chưa đầy 10 phút thì Mẹ đã phải ra về… Mẹ đưa tôi một túi hoa quả và một chiếc áo mới…. Tôi nhận ra trong đó cũng có một bức thư….


Có một điều đến tận lúc đó tôi mới biết...


“ Mẹ muốn con đi học xa không phải vì Mẹ không thương con. Không phải vì ở nhà con lúc nào cũng một tiếng Bố …hai tiếng Bố… Mẹ muốn con bước ra ngoài cuộc sống để con biết rằng còn quá nhiều những thứ khó khăn mà con cần vượt qua… Nhưng trước tiên là vượt qua bản thân mình con ạ… Mẹ tin là rồi con sẽ hiểu vì sao nhiều khi con và mẹ bất đồng … Có phải vì chúng ta quá giống nhau?


Mẹ tin con gái mẹ sẽ thành công. Bố Mẹ và Em nhớ con nhiều lắm!”


Có lẽ sau lá thư ấy, tôi mới thật sự hiểu mẹ. Tôi nhận ra mình quá ương bướng và Mẹ vẫn hết mực thương yêu tôi. Đến tận sau này tôi mới biết.. Hôm đó không phải là ngày Mẹ có cuộc họp ở Sở…


Chỉ đơn giản là Mẹ muốn mang lá thư ấy xuống và gặp tôi chỉ trong 10 phút…. Cho dù cả đi cả về đã hơn 5h đồng hồ ngồi xe khách.


Giờ nhìn lại chặng đường tôi đã đi qua và những gì tôi có ngày hôm nay… Tôi hiểu Mẹ yêu tôi nhiều lắm….


Mẹ! Con xin lỗi vì những lần ương bướng, những phút giây trẻ con không nghe lời…và cả những năm tháng dài con chưa từng một lần nói..... Con Yêu Mẹ!


  • Gửi từ email Bảo Ngọc 12 - ruby_y1n@

 

Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!


Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top