Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc của con là có mẹ trong đời

2014-07-30 01:09

Tác giả:


Blog Family - Dù thế nào, hãy luôn bên con mẹ nhé, vì mẹ là niềm HẠNH PHÚC lớn nhất của đời con!

***

Mẹ! Tiếng gọi ấy sao lại thân thương đến vậy! Khi viết những dòng tâm sự này, con đã là một cô gái 17 tuổi. 17 năm, so với đời người là không dài, nhưng cũng đủ để cho con trải nghiệm, khám phá cuộc sống này. Trong đó, con thấy mình thật may mắn vì có mẹ - ánh sáng soi đường cho con.

...Cách đây 17 năm, vào ngày 19 tháng 11 ấy, một cô bé đã chào đời. Mẹ là người đầu tiên trông thấy con, ngắm nhìn con, và mẹ khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Ngoại kể với con rằng, khi mẹ đón con từ tay cô y tá, mẹ bế con trên tay, mẹ thì thầm với con rằng mẹ yêu con thật nhiều. Nhưng lúc ấy con còn nhỏ xíu, thật khó có thể cảm nhận được điều ấy.

Khi con bắt đầu chập chững biết đi, mẹ hay cho con đi dọc theo thành giường, rồi chạy lon ton trên thành cầu Kim Xuyên ngắm nhìn hoàng hôn trên sông Lô, nhìn các bác nông dân thu mía, ngô. Mẹ bảo con đứng lại rồi chỉ cho con làm thế nào mà các bác mới thu được những bắp ngô, những hạt lúa chắc nịch như thế, các bác đã phải đổ bao giọt mồ hôi để đổi lấy bát cơm trắng con ăn như thế nào nhưng mẹ chỉ cần nhìn ra chỗ khác 1 lúc thôi là con chạy đi chỗ khác, làm mẹ chạy mệt, mẹ lại mắng yêu con là nghịch như thế này, nên làm con trai mới đúng. Nhưng bây giờ thì khác rồi mẹ nhỉ....

Con nhớ, vào thời gian đó, con đã bị bệnh nặng. Nguyên nhân cũng do con ăn bánh ở chợ bị ngộ độc. Ngoại kể, những ngày trong viện, mẹ đã thức trắng đêm nắm lấy tay con, rất sợ không may có chuyện gì xảy ra. Khi con tỉnh lại, mẹ đã vui sướng biết nhường nào, nhưng con chỉ biết khóc vì vẫn cảm thấy đau. Ra viện, con lại mắc bệnh, nổi mẩn ngứa khắp người. Mẹ đã không quản đường xa đạp xe lên thị trấn Sơn Dương mua thuốc về cho con uống. Ngày ấy, một cô giáo với đồng lương ba cọc ba đồng ,vừa chăm sóc bố mẹ, vừa nuôi con nhỏ (lúc đó, bố vẫn đang làm trong Đà Lạt chưa về), thực sự mẹ rất vất vả. Đã vậy, con bướng lắm, thuốc rất đắng nên toàn “bắt” mẹ pha đường vào nhưng mẹ đã dỗ dành con, bón từng thìa thuốc cho con. Bây giờ khi con đã hiểu, con biết mẹ của con kiên cường biết nhường nào.


Khi con lên bốn, mẹ sinh em bé. Nhìn các bác, các anh chị học sinh của mẹ đến chúc mừng, tự dưng con nghĩ rằng mẹ hết yêu con rồi. Con chạy ra hàng rào nhà mình ngồi thơ thẩn ở đó, sau có một chị ra dỗ con vào nhà nhưng con không chịu. Chị bảo với con rằng mẹ bảo nhóc vào chơi với em cho mẹ nghỉ ngơi, con miễn cưỡng đi vào. Nhìn thấy con, mẹ nựng em bé: “A, chị Thư vào chơi với bé này, bé chơi với chị cho mẹ nghỉ ngơi một lát nhé”. Nghe từ “chị” mà con thấy mình lớn hẳn lên, mà thấy em bé cũng đáng yêu hơn ấy, cứ đòi chơi với em lúc nữa nhưng mẹ bảo cho em ngủ. Có khi con còn chọc cho em dậy để chơi với em nữa, mẹ lại dỗ em, lại hát ru “ Con cò bay lả bay la, bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng.....”, rồi mẹ giảng giải cho con những hình ảnh trong câu ca ấy,rồi chẳng biết tự khi nào, nó đã thấm sâu vào tâm hồn con tự nhiên như thế....

Rồi con lên sáu - tuổi cắp sách tới trường mẹ nhỉ, con phải xa mẹ, xa ngoại để lên trường học ở ngoại thành Hà Nội. Những ngày đầu tiên, con đã khóc vì nhớ mẹ, nhớ những lời ru ầu ơ dịu dàng ru con ngủ. Nhưng biết làm sao khi điều kiện nhà mình lúc đó không thể giúp mẹ chuyển công tác về dưới này để tiện chăm sóc con, mẹ bảo con cố gắng học tốt , rồi mẹ sẽ về thăm con mà. Rồi con quen dần với môi trường ở đây, quen các bạn, rồi cái tính “ siêu quậy “ của con lại bắt đầu “ nhen nhóm”. Mẹ đi xe buýt về thăm con,nhẹ nhàng bảo con cũng như các bạn nên dành thời gian học nhiều hơn. Chỉ thế thôi mà các bạn nghe luôn. Ngày con nhận được giấy khen học sinh giỏi, mẹ vui lắm nhưng lại nghiêm mặt bảo con không được chủ quan, đây chưa phải là kết quả cuối cùng....Kể từ đó, dù mẹ không ở bên cạnh chăm sóc con thường xuyên như các bạn khác nhưng con đã nghe theo mẹ, tự thân cố gắng hết mình, làm mọi việc ở nhà đỡ mẹ, tự nhủ rằng con ngoan thì mẹ sẽ về chơi với con thường xuyên... 

Con nhớ lắm những đêm mẹ thức trắng để soạn giáo án cho bài ngày mai. Khi con đã say giấc, mẹ mới khẽ bật đèn, mở sách giáo khoa để xem và soạn bài. Hồi đó, đâu có máy tính như thầy cô giáo con bây giờ, có giáo án đánh điện tử cũng như các trang thiết bị hiện đại, mẹ cần mẫn soạn từng câu hỏi, từng ý chính trong bài sao cho học sinh dễ hiểu nhất. Những ngày chấm thi, mẹ đã thức trắng đêm để xem bài, đánh dấu các lỗi để lần sau các anh chị không mắc lại nữa. Khi con hỏi tại sao mẹ lại làm cô giáo dạy Văn chứ không phải môn học khác, mẹ chỉ trả lời một câu duy nhất : “Văn Học là nhân học con ạ”. Khi ấy, con thầm cảm phục mẹ, cả các thầy cô giáo đã đem hết tâm huyết của mình truyền thụ kiến thức cho tụi “ nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” này.

Vậy mà có một lần, một lần duy nhất thôi, mẹ đã đánh con, rất đau. Con không thể nhớ rõ được vì sao nhưng mẹ đã đánh con đau lắm. Tuy thế mà nước mắt mẹ lăn dài, mẹ buông roi xuống, quay vào trong và khóc. Lúc đó, con giận mẹ nhiều lắm, nhưng giờ con đã lớn rồi, con biết những giọt nước mắt ấy là những giọt yêu thương mà vì con mẹ đã đánh rơi mất. Vì con, vì em con, mẹ cũng đã âm thầm chịu đựng những khó khăn một mình mà không cho con biết. Mẹ biết con thích học đàn nên đã giấu con, giấu cả ngoại bán chiếc nhẫn và dây chuyền của ngoại tặng cho mẹ....Con thấy mình thật có lỗi vì chưa thể làm được gì cho mẹ.....

Bây giờ, con đã lớn, đã đủ tự tin để vững bước trên con đường đầy gian nan phía trước, nhưng với mẹ, con vẫn chỉ là cô bé con “nghịch ngầm” luôn cần mẹ chở che. Dù thế nào, hãy luôn bên con mẹ nhé, vì mẹ là niềm HẠNH PHÚC lớn nhất của đời con!
  • Hạ Huyền 

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top