Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Hai mươi hai' của ai không nhọc nhằn

2022-08-01 01:20

Tác giả: du mi


blogradio.vn - Nhưng có lẽ “hai mươi hai” mới là độ tuổi đặc biệt nhất của đời người, bởi chính nó là thời khắc chuyển giao giữa đời thực và hư ảo, khiến ta ngộ ra rằng bản thân sẽ không còn nữa cái đặc quyền được cuộc đời bao bọc khỏi những tổn thương.

***

 

hai mươi hai (22) - amee x hứa kim tuyền (from album 'Colours')

“Sau này năm con 22 sẽ thấy màu mắt của con thật xinh

Thấy giọng ca ngân nga trong vắt có khi lại khiến con rất đặc biệt

Và hãy nhớ rằng trên đời này

Không ai phải giống ai

Nên là năm con 22

Hãy sống hồn nhiên giống như mười hai”

“Sau này năm con 22 hãy vang lời ca của con muôn nơi

Mang tình yêu thương con đang giữ nhân ra tỏa khắp muôn phương chân trời

Sẽ thật khó vì có đôi lần con sẽ cảm thấy chơi vơi

Nhưng chẳng sao khi con cho đi

Phía sau đừng nghĩ sẽ nhận lại gì”

 

Cái bản nhạc cứ lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn trong tâm trí, cuốn tôi vào bể sâu của rất nhiều những nghĩ suy về cái năm mà mình “hai mươi hai”.

Mười tám tuổi, tôi vừa tròn là một cô gái mới bước vào ngưỡng cửa trưởng thành. Đứng trước đôi chân là một điều gì đó mới lạ đến ngỡ ngàng, tôi bỗng có chút tò mò, muốn bước đến nhưng lại có thứ gì ghì nặng, nó yếu ớt nhưng lại giữ chặt chân như đang cố dùng một chút sức lực cuối cùng khiến tôi không thể nhích đi, cũng chẳng thể vùng bước. Tôi bất chợt quay đầu ngoảnh lại, trong vô thức, mắt tôi cay xè như có một thứ bụi vừa xông thẳng vào con ngươi, chúng cựa quậy làm cho nước mắt từ đâu mà tuôn rơi lã chã. Đằng sau cánh cửa là tôi của những năm về trước đang chập chững trong những bước đi đầu tiên của cuộc đời, là tôi năm bốn tuổi đang vui đùa cùng lũ bạn trong con xóm nhỏ, là tôi cô bé lớp một đáng yêu trong bộ đồng phục tung tăng bước vào trường và là tôi người thiếu nữ mười tám đang đắm mình dưới cơn mưa mùa hạ cuối cùng của thời học sinh. Tất cả hiện ra trước mắt như một thước phim tua chậm về những năm tháng đã qua.

Giờ đây, tôi đã biết, cái thứ yếu ớt níu chân tôi kia chính là những kí ức đang tuôn chảy trên dòng thời gian, chúng đang mỉm cười và vẫy tay chào thay cho một lời từ biệt không nỡ cất thành câu, thành chữ. Trái tim như có ai đang bóp nghẹt, nước mắt cứ theo đó mà tuôn ra làm cho đôi mắt không còn có thể nhìn thấy rõ, tôi phía đằng sau cánh cửa cứ như vậy mà mờ đi trong nhãn quan của mình, tôi vội đóng cánh cửa lại, dứt khoát như đang muốn trốn chạy khỏi cái quá khứ đang dần khiến mình trở nên chạnh lòng, yếu đuối. Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má và quay đầu nhìn thẳng về cái chân trời mới đang đợi chờ tôi ở phía trước. Tại đây, tôi biết mình đã lớn! Dẫu biết thời khắc này rồi cũng sẽ tới nhưng sao vẫn đau lòng, bởi lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng để cởi bỏ đi những lớp kí ức cũ và khoác lên mình một cái áo trắng tinh tươm như chưa từng một lần va vấp. Nhưng như vậy thì sao chứ, tôi cũng chẳng thể làm được gì, vì thời gian chỉ cho phép tôi đi mà không có bất cứ một chiếc vé khứ hồi nào để được quay trở lại, tôi biết mình phải gói thật chặt những kí ức và cất giấu thật sâu vào một ngăn nào đó trong trái tim để chấp nhận và tiếp tục bước về phía trước!

Ca khúc là một bản nhạc du dương lồng trong tiếng nói của mẹ qua từng giai đoạn của cuộc đời người con gái. Nhưng có lẽ “hai mươi hai” mới là độ tuổi đặc biệt nhất của đời người, bởi chính nó là thời khắc chuyển giao giữa đời thực và hư ảo khiến ta ngộ ra rằng bản thân sẽ không còn nữa cái đặc quyền được cuộc đời bao bọc khỏi những tổn thương. Vì sau năm này, cuộc đời sẽ hiện ra trước mắt ta một cách “trần trụi” nhất. Không còn là một màn sương hồng phủ lên đôi mắt mà con người ta vẫn thường say mê ngắm nghía trong cõi mộng và mơ ước về một tương lai tươi sáng, ở đó, bão giông sẽ vô cùng dữ dội cuốn ta vào một guồng quay vô hình, mà ta buộc phải gồng mình chạy để không bị vấp ngã.

Lời nhắn nhủ của mẹ trong ca khúc về những năm tháng của tuổi “hai mươi hai” là phải biết trân trọng hơn những gì mình có vì nó chính là vết son in hằn lên cơ thể để người khác có thể nhìn vào và nhận mặt, gọi tên ta như một sự đặc biệt mà chỉ ta mới có; là “hãy sống hồn nhiên giống như mười hai” để có thể làm những gì mình thích mà không cần phải ngần ngại, cứ vô tư trải nghiệm, vô lo về những niềm đau, rồi ta sẽ nhận ra được những điều để hun đúc ta nên một cá nhân trưởng thành; là sống hết mình, cống hiến tận tâm và luôn luôn yêu thương bằng một trái tim chân thành nhất, bởi “điều mình nhận được là điều mình vô thức đã cho đi”…

Những câu từ dung dị như bước ra từ đời thường khiến tôi có cảm giác như chính mình đang bị xoáy vào dòng tâm tư của người nhạc sĩ. Tôi lắng nghe từng câu chữ, và suy nghĩ về bản thân của năm hai mươi hai. Không biết liệu rằng, bốn năm nữa, mình sẽ ra sao nhỉ? Có công việc ổn định với mức lương đủ lo cho gia đình, hay đang loay hoay chật vật với những bộn bề của cuộc sống? Có một anh người yêu hoàn hảo như mơ và một câu chuyện tình như bước ra từ trong cổ tích hay chỉ là một chàng trai bình thường nhưng lại mang đến cho tôi những rung cảm yêu thương của nhịp đập trái tim mình? Có nhà lầu, xe hơi trong sự sung túc của một người giàu có hay đơn giản chỉ là một căn trọ nhỏ, với chiếc xe máy cà tàng nhưng chất chứa trong đó là những kỉ niệm không thể bị che phủ bởi lớp bụi mờ? Thật khó để có thể hình dung ra bản thân mình của vài năm tới, nhưng sau tất cả, vẫn thật lòng cầu mong mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp!

© mg - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top