Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi anh, người đàn ông của đời em, bố của lũ con em!

2013-10-14 11:19

Tác giả:


Quãng đường cuộc đời em đã đi được 1/3 rồi đấy chồng em ạ, ấy thế mà cái bóng dáng thân thuộc yêu thương là anh, chính là anh đấy, không phải ai đâu mà còn dớn dác nhìn xung quanh như thế nữa, vẫn cứ hát mãi bài lang thang mình anh, còn em thì đang chắp bút để viết nên cuốn tự truyện “Tôi đã ế thế đấy”.

***

Chồng của em ơi, anh có biết không, một cơ số năm nay, quả tim của em, tức là bà vợ anh đấy, đã đập solo liên tùng tục, liên tùng tục một cách không mệt mỏi, nó không thèm đếm xỉa đến cái việc phải hòa nhịp với một quả tim khác gì cả. Nó cứ hì hục mải miết làm cái việc đơn thương độc mã ấy, cho đến một ngày, “tại nơi cái giường chỉ là nơi để ngủ”, màn chào buổi sáng của em bắt đầu bằng tiếng gọi thánh thót của mẹ hiền: “Sáng trật trờ ra rồi đấy, không định đi làm hả?”.

Sau 15 phút, em cuống cuồng phi ra khỏi nhà, chiến đấu lạng lách với đủ các loại xe tử thần trên đường phố, leo 3 tầng gác, vừa đi vào bàn làm việc vừa lấm lét dòm ông sếp trưởng phòng vì cái tội to vật vã là đã cướp đi của cơ quan 10 phút vàng ngọc quý giá. Tiếp đó, em ngồi thở và chờ cho cái máy tính cũng cao niên như ông chủ của nó khởi động một chậm rãi tựa như màn luyện khí công của các cụ vậy.

cô đơn

Với vẻ mặt của một thanh niên nghiêm túc chính tẩy, em lọ mọ chui vào Facebook, hãy xem hỉ nộ ái ố của dân tình hôm nay ra sao đã, thì chao ôi, thằng cha nào phát minh ra Facebook ý nhỉ? Em thấy chễm trệ trên trang chủ của cái phát minh chết tiệt ấy dòng chữ: hôm nay là sinh nhật của em, bà xã tội nghiệp của anh, oa oa…

Ôi tuổi 31, over 30…chao ôi, sao cái mốc quan trọng trong cuộc đời của một người phụ nữ nó lại phi hùng hục đến nhanh với em thế nhỉ? Cái ngày còn là một teen girl, em cứ ngồi mắt nhắm mắt mở, lim dim, mơ màng và nghĩ đến cái ngày em ở tuổi 30, “tại nơi hạnh phúc nở toe toét”, em, một quý bà thành đạt, bên cạnh, anh, một ông chồng phong độ, thành đạt nốt, nhưng rất (hay cố tỏ ra thế nhỉ) yêu vợ, sáng sáng trước khi cắp cặp đi làm đều không quên hôn cái choét vào trán vợ, chiều chiều về nhà đều như vắt chanh với hai đứa con, đẹp như những thiên thần bé nhỏ. Chẹp, một giấc mơ không có thật!

Thế mà giờ đây, cái con số 31 nó đang cười đểu trước mặt em đấy, còn anh, ông chồng yêu dấu của em, bố của lũ con em vẫn đang ở phương trời nào vậy? Em đã bỏ qua biết bao hoàng tử cưỡi xe đạp, xe bus, xe ôm, căng hải để chờ anh, thế mà anh vẫn chưa đến, anh có biết em mong và chờ anh đến thế nào không? Mà đâu chỉ có mỗi mình em, cả bố mẹ, chị gái, anh giai, cậu, dì, cô, bác, bạn mẫu giáo cho đến bạn đồng nghiệp, thậm chí đến cả bác bán cháo trai đầu ngõ cũng mong đến cháy lòng ý chứ (vì mơ đến ngày em dắt con ra đầu ngõ ăn cháo). Anh thấy không chồng? Bao nhiêu người đợi anh, mong anh, thế mà hình như anh chẳng mảy may bận tâm gì cả, có khi lại còn đang là một trong những FA vô tư và vui vẻ nhất trên đời, tung tăng tận hưởng cái cuộc sống của một tên độc thân vui (hoặc khó) tính đúng không?

Trong lúc em còn đang ngập chìm trong nỗi ủ ê, “tại nơi đau khổ nhất quả đất”, thì em Blackberry của em gào lên thống thiết, là con bạn thân nhất trần đời của em, nó dửng dưng xát muối vào nỗi đau của em bằng một tràng cười khanh khách chúc mừng sinh nhật. Sau đó khuyến mại thêm cho em một tin tựa như tin giá xăng lên sau giá lãi suất ngân hàng giảm: anh bạn đã từng vật vã lăn lóc tán tỉnh em (cái thời em còn trẻ tuổi và dại khờ nên đã bỏ qua anh ấy) sắp sửa có một cái happy ending với một cô bé tên như tên em, dịu dàng hiền thục như em, nhưng…(cái gì cũng bắt đầu bằng chữ nhưng), trẻ hơn em có 10 tuổi. Thật là hết nỗi đau này đến nỗi đau khác chồng chất lên đôi vai không lấy gì làm mỏng manh yếu ớt của em.

Haizz, có một sự bực tức nhẹ…

Trẻ thì có gì hay nhỉ, sinh sau đẻ muộn thôi mà, nhưng mà kể ra, già có lẽ cũng là một cái tội anh nhỉ?

Mà anh không biết đấy thôi, cái gì em cũng có một tí, xinh một tí, duyên một tí, hài một tí… tuy nhiên, đoảng em cũng có một tí, chậm có một tí, lười có một tí, nhưng như thế mới là người thật việc thật chứ nhỉ? Nhưng chả có nhẽ lại ế vì thế? Mấy đứa bạn thân của em, vụng, chậm và lười gấp mấy lần em (đấy là chính bọn nó tự nhận chứ em thề em hứa là em không nói xấu) mà sao vẫn chồng con tơi tới là làm thao?

Quãng đường cuộc đời em đã đi được 1/3 rồi đấy chồng em ạ, ấy thế mà cái bóng dáng thân thuộc yêu thương là anh, chính là anh đấy, không phải ai đâu mà còn dớn dác nhìn xung quanh như thế nữa, vẫn cứ hát mãi bài lang thang mình anh, còn em thì đang chắp bút để viết nên cuốn tự truyện “Tôi đã ế thế đấy”.

Chính vì vậy, anh hãy sớm tỉnh ngộ ra thì chúng ta mới có cơ hội tìm thấy nhau anh nhé, kẻo không sau này, 30 năm nữa, “tại nơi tình yêu là điều xa xỉ” sẽ có một ngôi miếu dành cho một bà cô là em và một ông cậu là anh đấy, như thế có phải là lãng phí một nhan sắc và một anh tài của đất Việt không.

Thôi em tạm dừng chồng nhé, ông sếp lại đang lườm rồi, nhớ hồi âm cho em ngay và luôn nhé.

Yêu và nhớ chồng của em nhiều lắm đấy!

Vợ của anh

Bigsocola1982

•    Gửi từ Anh Lam <bigsocola1982@>

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top