Đừng biến con thành búp bê của mẹ!
2011-12-29 09:51
Tác giả:
Blog Việt - Hôm nay, con đã cãi mẹ, việc mà trước nay con chưa bao giờ từng làm. Chỉ vì một cái áo, con đã làm mẹ phải buồn. Nhưng mẹ có biết không, con cũng buồn lắm. Con buồn vì đã làm mẹ phật ý, nhưng con buồn hơn nữa vì mẹ đã không hiểu con, hay vì con đã để mẹ không hiểu được con?
Từ nhỏ, con đã luôn nghe lời mẹ, bởi mẹ đã dạy rằng “làm con ngoan thì không được cãi”. Bất kể việc gì, từ việc ăn mặc, vui chơi, học hành… con đều theo ý mẹ, dù có những điều con không thích. Mẹ không muốn con chơi với bạn A, bạn B vì bạn ấy học không giỏi. Con không chơi với các bạn ấy. Mẹ muốn con học hát, học piano, dù con chẳng có chút năng khiếu nào. Con cũng vâng theo. Con muốn học vẽ, nhưng mẹ bảo vẽ vời chỉ tốn thời gian, không được học. Con nghe lời mẹ. Với mẹ, con gái là phải nữ tính, dịu dàng, mẹ sắm sửa cho con những bộ váy diêm dúa, điệu đà. Mặc những bộ váy ấy, trông con như một nàng công chúa, mẹ bảo thế. Nhưng con thèm lắm được mặc những bộ quần áo rộng rãi, thoải mái.
Lớn lên, con muốn được đi học mỹ thuật, được theo ngành thiết kế nội thất. Con muốn được cẫm cây bút chì tha hồ thoả sức sáng tạo trên những tờ giấy trắng. Nhưng mẹ lại muốn con học ngành sư phạm. Mẹ nói, con gái thì chỉ nên học sư phạm, thế mới thể hiện được sự duyên dáng. Học sư phạm thì sau này công ăn việc làm mới ổn định, và học sư phạm thì mới… dễ lấy chồng (??). Mẹ đã quyết, con chẳng dám cãi. Con lại ngoan ngoãn vâng lời mẹ, thi vào ngành sư phạm, để sau này trở thành cô giáo dạy văn, theo mong muốn của mẹ. Con đã luôn nghe lời mẹ như thế, vì “ mẹ bảo chỉ có đúng”. Những thứ con thích, những việc con muốn làm, luôn phải chờ ý kiến của mẹ, mà thường là bị bác bỏ. Con đã cứ sống như thế cho đến nay, khi con đã là một sinh viên đại học.
"Mẹ ơi, con thực sự muốn mẹ hiểu rằng con đã lớn, con muốn sống hết mình với niềm đam mê và mơ ước của con. Con muốn sống đúng với bản thân. Và con có cái tôi của riêng mình - Ảnh minh họa
Việc xa nhà đi học đại học đã thay đổi con. Con được tiếp xúc với nhiều thứ hơn, được gặp gỡ làm quen với nhiều bạn bè hơn. Con nhận thấy những người bạn xung quanh con thật nổi bật, họ cá tính, họ riêng biệt, và họ làm được những điều mà họ thích. Con trở nên khao khát được thể hiện mình, muốn bộc lộ cá tính của mình một cách mạnh mẽ. Và con bắt đầu làm điều trái ý mẹ. Con bỏ đi những bộ váy điệu đà, loè loẹt, mua cho mình những chiếc quần jean, áo phông năng động, thoải mái, đúng như sở thích của con. Con thôi học đàn, và đăng ký một lớp học vẽ. Con ấp ủ quyết tâm sẽ thi lại vào trường Mỹ thuật Công nghiệp. Mẹ phản đối, đó là lẽ tất nhiên. Mẹ bắt con học đàn trở lại, bắt con bỏ lớp vẽ, và mẹ soi mói những chiếc áo quần của con. Mẹ nhìn với ánh mắt khinh khỉnh và khó chịu khi con mặc chúng, mẹ chê kém nữ tính, mẹ chê giống một đứa “nặc nô”. Con đã cố gắng giải thích rằng đó là tính cách và sở thích của con, rằng thiết kế là ước mơ của con, vẽ tranh là đam mê của con. Mẹ chẳng quan tâm đến cái sở thích, cái ước mơ, cái đam mệ đó. Mẹ giận, không nói chuyện với con.
Hôm nay, con mua về nhà một chiếc áo phông mới. Mẹ bảo con hãy vứt bỏ cái áo đó, mẹ ném nó xuống đất, mẹ mắng con càng lớn càng hư, càng không nghe lời, mẹ mắng con học đòi… Và thế là con cãi mẹ. Con bảo con muốn làm những gì con thích, muốn mặc những thứ con thấy đẹp. Con bảo con không muốn sống mà cứ phải nhất nhất theo ý mẹ, con không muốn làm một cô búp bê ngồi trong lồng kính, để mẹ cứ việc sắp đặt, điều khiển theo ý của mẹ. Con muốn được sống theo ý của con. Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng. Lần đầu tiên con cãi mẹ, lần đầu tiên con mạnh mẽ như thế trước mặt mẹ. Mẹ không nói gì nữa, chỉ đi vào phòng, và khóc.
Đứng lại một mình, con thấy có lỗi rất nhiều vì đã làm mẹ buồn như thế. Con xin lỗi mẹ!
Nhưng mẹ ơi, con thực sự muốn mẹ hiểu rằng con đã lớn, con muốn sống hết mình với niềm đam mê và mơ ước của con. Con muốn sống đúng với bản thân. Và con có cái tôi của riêng mình. Con không muốn phải làm những thứ con không thích theo ý của mẹ nữa. Con không muốn sống trong cái bóng mà mẹ đặt ra cho con. Con muốn con được là chính mình chứ không phải là một ai khác. Và con mong rằng mẹ sẽ hiểu được điều đó. Xin mẹ hãy để con được là con, là đứa con gái yêu của mẹ, chứ đừng biến con thành con búp bê mẹ đặt trong tủ kính, mẹ nhé!
Con sẽ luôn sống tốt, sống hết mình, và yêu mẹ vô cùng! Mẹ hãy tin tưởng con!
P/s: Yêu mẹ!
- Gửi từ email Ngọc Vũ – ngocws@
Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogivet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.