Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đủ yêu thương cô đơn sẽ tan biến

2015-04-07 01:00

Tác giả: Ziken


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Không có cô đơn nào tồn tại mãi khi yêu thương chưa bao giờ là cạn con trai à! Người ta bảo mẹ cô đơn, con cảm thấy mẹ cô đơn, nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn mẹ, hạnh phúc vẫn tồn tại, yêu thương vẫn đong đầy. Bởi mẹ biết rõ dù khoảng cách vô hình có xa xôi đến nhường nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được tình yêu mẹ dành cho ba con, và mẹ tin chắc ba con cũng yêu mẹ bằng ngần ấy.

***

Hoàng hôn rũ bóng trên mặt biển, rũ bóng cả vào trong tâm hồn của người đàn bà đang nấc từng bước chân nặng trĩu nỗi niềm đi tìm mảnh hi vọng cuối cùng giữa bao la trời đât. Hình ảnh người phụ nữ gầy gò đứng đó, nỗi đau đớn, xót xa như len lỏi vào trong lòng sóng, lặng lẽ xô vào bờ một cách lạnh lùng đến quạnh hiu.

Mẹ đứng mãi ở đó suốt chuỗi ngày bão giông, đến cả hoàng hôn cũng chán chường với đôi mắt thấm đượm nỗi buồn, luôn nhìn về nơi xa xăm, vô định của mẹ...

Mẹ đứng ở đó, mẹ đợi ba.

Mẹ đứng ở đó, mẹ tìm ba.

Mẹ đứng ở đó, để được gần ba.


Ba đã đi về một nơi xa lắm, xa đến nỗi tất cả hình ảnh về một người đàn ông rắn rỏi, chịu thương chịu khó cũng chỉ còn lại là những hình dung nhạt nhòa trong ký ức. Sóng biển đã mang ba về với đại dương trong một đêm gió mưa mịt mùng, về một thế giới nào đó, mà nơi ấy, mẹ và con chưa thể nào tìm thấy được.

hoàng hôn, chờ đợi

Ba của con! Ba biết không, kể từ ngày ba đi, biển không còn là một biểu tượng đầy ấp những yêu thương trong tiềm thức của con nữa và biển trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời của mẹ. Biển lạ lắm, sóng biển vô tình lắm, rõ ràng là chính nó đã cướp mất ba của con, cướp mất chỗ dựa vững chắc của mẹ, mà mỗi chiều về biển lại sà vào lòng người như một đứa trẻ thật đáng thương...

Ba của con! Ba biết không, kể từ ngày ba đi, con thỉnh thoảng thấy cô đơn ghé qua nhà thăm mẹ, những lúc ấy con thấy mẹ ngồi lặng lẽ trên chiếc võng ngày xưa ba đan, nhìn về phía biển xa, không gian trở nên im bặt nhường chỗ cho những tiếng nấc xót xa, biển cũng khóc thương cho mẹ...

Ba của con! Ba biết không, kể từ ngày ba đi, mẹ đã đóng hai vai trên cùng một khuôn mặt phúc hậu, hiền từ, mẹ vừa là mẹ vừa là ba, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà mẹ đều một tay gánh vác. Mới ở cái tuổi ngoài ba mươi mà đầu mẹ đã hai thứ tóc...

Ba của con! Ba biết không, kể từ ngày ba đi, mẹ chưa một lần may áo mới, ngày qua ngày mẹ mặc hoài những chiếc áo ba tặng. Mẹ chưa một lần tô son điểm phấn, mẹ bảo mẹ chỉ muốn đẹp trong đôi mắt của ba. Lắm lúc, con thật sự sợ hãi bởi sức mạnh ghê gớm của cái gọi là hạnh phúc không trọn vẹn, bằng chứng là nói trói buộc quãng đời còn lại của mẹ với những nhớ thương vô cùng vô tận...

Ba của con! Ba biết không, kể từ ngày ba đi, có không ít những lời ngỏ ý muốn được chở che cho mẹ và con, nhưng mẹ đã từ chối tất cả, mẹ bảo, dẫu ba ở đâu, dù là thiên đường hay địa ngục, thì vẫn mãi che chở cho hai mẹ con con hệt như ba ở ngay đây vậy, trong căn nhà bé nhỏ này. Con thật sự thương và khâm phục tình yêu vĩnh hằng của mẹ.

hải âu, bầu trời

Nhưng ba ơi, con đã nhiều lần tự hỏi, có phải vì con mà mẹ để mặc cho tuổi thanh xuân trượt dài theo năm tháng phải không ba? “Con không muốn làm áng mây đen mãi lang thang trên bầu trời của mẹ. Con không muốn vì con mà mẹ phải hẹn hò với cô đơn trong quãng đời còn lại. Con sẽ đi biển, con sẽ chứng tỏ cho biển thấy không phải ai biển cũng có thể bắt nạt giống như cách mà nó đã từng đối đãi với cuộc đời của ba. Con sẽ kiếm tiền và lo cho mẹ”. Con nói những lời này với mẹ trong một chiều sóng biển vẫn lặng thinh. Thiết nghĩ, ngay từ giây phút ấy, con phải chấp nhận bầu bạn với cô đơn ba ạ.

Nhưng ngạc nhiên thay, mẹ đã siết chặt con vào lòng thật nhẹ, sự mạnh mẽ của một cậu con trai chưa đến tuổi dậy thì không đủ sức để ngăn những dòng nước mắt. Con đã khóc. Còn mẹ cười hiền, mẹ làm con thật sự sợ hãi khi phải chờ đợi mẹ đáp trả những suy nghĩ trong con.

Ba của con, ba biết mẹ đã nói gì với con không? Mẹ bảo rằng: “Con trai của mẹ thật sự đã lớn rồi, mẹ vui vì điều đó, ắt hẳn ở một thế giới nào đó ba của con cũng sẽ rất vui. Nhưng con yêu, dù đã trưởng thành nhưng con vẫn còn ngốc lắm. Con biết không? Không có cô đơn nào tồn tại mãi khi yêu thương chưa bao giờ là cạn con trai à! Người ta bảo mẹ cô đơn, con cảm thấy mẹ cô đơn, nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn mẹ, hạnh phúc vẫn tồn tại, yêu thương vẫn đong đầy, bởi mẹ biết rõ dù khoảng cách vô hình có xa xôi đến nhường nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được tình yêu mẹ dành cho ba con, và mẹ tin chắc ba con cũng yêu mẹ bằng ngần ấy. Con trai ngốc nghếch của mẹ, không có con cô đơn sẽ bắt cóc mẹ về với ba mất, chỉ cần con mãi ở cạnh mẹ như thế này, là mẹ đã mãn nguyện rồi”.

Mẹ vừa dứt lời, con siết chặt vai áo đẫm nước mắt của mẹ.

Cuối cùng con cũng nhận ra rằng: “Đủ yêu thương cô đơn sẽ tan biến”

Ngoài kia, những đàn chim hải âu đang bay lượn lờ.

Ba ơi, thế còn ba? Ở nơi ấy, ba đang làm gì?

Ziken

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top